Nỗi Đau Có Bóng Dáng Anh

Chương 1



 

Sau khi bạch nguyệt quang của chú trốn hôn, anh uống đến say mèm, điên cuồng xé nát từng tấm ảnh cưới.
Tôi cúi xuống, nhặt từng mảnh vụn, run rẩy ghép lại khuôn mặt ấy — khuôn mặt giống tôi đến bảy phần.
Hít sâu một hơi, tôi lấy hết can đảm thốt ra:

“Chú à… vị hôn thê của chú bỏ trốn rồi. Nhưng cháu… giống cô ấy. Nếu để cháu thay thế gả cho chú, ít ra nhà họ Kỷ cũng giữ được thể diện.”

Kỷ Lâm Xuyên lặng im rất lâu. Cuối cùng, anh cầm chiếc nhẫn vốn chuẩn bị cho cô ta, lạnh lùng lồng thẳng vào tay tôi.

Thế là tôi ngoan ngoãn trở thành Kỷ phu nhân. Mỗi tháng chỉ dám dè dặt hỏi xin anh ba triệu tiền sinh hoạt.
Anh chẳng nói một lời, chỉ cúi đầu chuyển khoản — ba mươi triệu.

Chúng tôi có quan hệ đều đặn bốn lần một tuần.
Anh chưa bao giờ hôn tôi.
Chỉ khi cảm xúc dâng trào đến cực điểm, mới khẽ gọi ra một cái tên: “Ý Ý.”
Người khác nhìn vào, ai cũng cười nhạo tôi là kẻ thế thân hèn mọn nhất.

Rồi một ngày, bạch nguyệt quang thật sự trở về, kiêu ngạo dọn thẳng vào nhà chúng tôi.
Anh còn ôm hết những chậu lan tôi nâng niu từng ngày, đặt trong phòng cô ta.
“Cô ấy thích loài hoa này.”

Tôi hiểu. Đã đến lúc phải rời đi.

Nhưng khi tôi ký vào đơn ly hôn, anh lại nổi điên, xé nát nó, ép tôi vào cánh cửa:
“Đừng đi! Anh cho cô ấy vào đây… chỉ để xem em có biết ghen hay không thôi. Từ đầu đến cuối, người thế thân vẫn là cô ta!”

……

Tôi làm phục vụ bán thời gian trong một khách sạn sang trọng.
Một đêm, khi bưng khay rượu ngang qua sảnh tiệc, tôi nghe vài người bàn tán:

“Nghe chưa, vị hôn thê của Tổng giám đốc Kỷ là một đại mỹ nhân.”
“Là Diệp Tri Ý đúng không? Tôi từng thấy ảnh rồi, đúng là trời sinh một cặp.”

Tôi giả vờ thản nhiên, nhưng ánh mắt vô thức dừng lại ở khung ảnh cưới nơi góc phòng.
Người phụ nữ trong váy cưới trắng, nụ cười dịu dàng ngọt ngào.
Ly rượu trong tay suýt rơi xuống đất.
Khuôn mặt ấy… giống tôi đến bảy phần.

Tôi bước lại gần, càng nhìn càng thấy tim nghẹn lại.

“Tống Thần Y, cô còn đứng đó làm gì?” – tiếng quản lý quát khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi vội vàng xin lỗi, tiếp tục làm việc, nhưng trong lòng sóng gió cuộn trào.

Thì ra, tất cả… chỉ vì tôi giống Diệp Tri Ý.
Bao năm qua, mọi dịu dàng anh trao, không hề thuộc về tôi.

Nghĩ đến đó, lồng ngực tôi nghẹn cứng, thở thôi cũng thấy đau.

Ngày cha tôi qua đời, Kỷ Lâm Xuyên đã nắm tay tôi, dịu dàng nói:
“Sau này có khó khăn gì, cứ tìm chú.”

Khi ấy, tôi mười sáu. Anh hai mươi tám.
Anh là người cha tôi thương yêu nhất, cũng là niềm kiêu hãnh của cả nhà.
Tôi thầm yêu anh từ thuở ngây ngô cho đến tận bây giờ.

Mỗi tháng, trợ lý của anh đều gửi cho tôi một khoản tiền. Không nhiều, không ít, chỉ vừa đủ cho học phí và tiền thuê nhà.
Khoản tiền ấy giống như một vạch ngăn vô hình, nhắc nhở tôi: chúng tôi cách biệt nhau một trời một vực.

Ba ngày sau, tin chấn động bùng nổ — Diệp Tri Ý hủy hôn, hôn lễ đổ vỡ.
Tôi gần như lập tức bắt taxi, lao thẳng đến biệt thự nhà họ Kỷ.

Phòng khách hỗn độn, ảnh cưới rách nát rải khắp sàn.
Anh ngồi gục trên sofa, trong tay lắc lư nửa chai whisky, mùi men nồng nặc.

“Chú…” — tôi khẽ gọi.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt mơ hồ dán chặt vào tôi.
“Ý Ý?” — anh đưa tay định chạm vào mặt tôi.

Tim tôi đau thắt.
Quả nhiên, anh nhận nhầm tôi thành Diệp Tri Ý.

Trước dáng vẻ sa sút ấy, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ:
Nếu tôi trông giống cô ta, vậy tại sao không thể thay thế?

Tôi cần tiền. Anh cần một vị hôn thê.
Một cuộc giao dịch hoàn hảo.

Tôi hít sâu, ngồi xổm xuống đối diện anh.
“Chú, Diệp Tri Ý đi rồi. Nhưng cháu rất giống cô ấy.”

Ánh mắt anh bỗng tỉnh táo hơn vài phần.
“Hay là… để cháu thay cô ấy gả cho chú, để nhà họ Kỷ giữ được thể diện.”

Căn phòng lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Kỷ Lâm Xuyên nhìn tôi, trong mắt ẩn chứa thứ cảm xúc tôi không sao đọc được.
Rồi anh bật cười — tiếng cười lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.

“Tống Thần Y, cháu biết mình đang nói gì không?”
“Cháu biết.” Tôi cắn răng. “Cháu cần tiền. Chú cần một Kỷ phu nhân. Đôi bên đều có được thứ mình muốn.”

Anh đứng dậy, cầm lấy chiếc nhẫn kim cương vốn chuẩn bị cho Diệp Tri Ý.
Từng bước đến gần, siết chặt tay tôi, lạnh lùng lồng nhẫn vào ngón áp út.

Khoảnh khắc ấy, toàn thân tôi run rẩy.
Không phải vì xúc động… mà vì sợ hãi.

Ánh mắt anh u ám đến rợn người.

“Kết hôn theo thỏa thuận. Thời hạn ba năm.”
Tôi khẽ gật đầu: “Được.”

Từ hôm đó, tôi chính thức trở thành Kỷ phu nhân.
Có phòng riêng, quần áo mới, thậm chí một gian phòng để đồ.

Tôi học cách sao chép từng thói quen của Diệp Tri Ý, muốn biến mình thành bản sao hoàn hảo.
Đầu mỗi tháng, tôi dè dặt mở lời:
“Ba triệu… được không ạ?”

Anh không nói, cũng chẳng nhìn. Chỉ cúi đầu chuyển khoản.
Tin nhắn ngân hàng vang lên — ba mươi triệu.

Tôi chết lặng.

Từ đó trở đi, mỗi tháng ba mươi triệu đều đặn chảy vào tài khoản.
Số tiền đủ để tôi sống một cuộc đời thoải mái. Nhưng những thứ khác, tôi không dám nghĩ.

Trong thỏa thuận, chúng tôi lên giường bốn lần một tuần.
Anh đúng giờ bước vào phòng tôi, kỹ thuật điêu luyện, khiến tôi thỏa mãn.
Nhưng chưa bao giờ bật đèn.

Mỗi lần đến cao trào, anh nhắm mắt thì thầm:
“Ý Ý…”

Trái tim tôi nhói đau, rồi dần dần tê dại.
Dù sao… tôi vốn dĩ chỉ là một kẻ thế thân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.