Nỗi Đau Có Bóng Dáng Anh

Chương 2



Tôi đóng vai Diệp Tri Ý, hết lòng hết sức.
Trong một buổi tiệc từ thiện, tôi diện chiếc váy dài màu champagne mà cô ấy yêu thích nhất, gọi nguyên bàn món tráng miệng kiểu Pháp theo đúng khẩu vị của cô.
Trước bao ánh mắt, tôi nhỏ nhẹ thưởng thức từng miếng macaron, cử chỉ tao nhã, đoan trang.

Nhưng không ai biết, thứ tôi ghét nhất chính là đồ ngọt.
Lợi dụng lúc chẳng ai chú ý, tôi cầm ly champagne lặng lẽ bước ra ban công, len lén lấy từ túi xách ra một hộp tôm hùm cay nóng hổi — món tôi đã nhờ người bạn trong bếp giữ riêng.
Vừa xé hộp, tôi vừa nhắm mắt lại đầy thỏa mãn, chuẩn bị tận hưởng hương vị “chân ái” của đời mình.

“Cô thích món đó à?”
Một giọng nam trầm thấp, xen chút trêu chọc vang lên sau lưng. Tim tôi giật thót.
Theo bản năng, tôi vội giấu hộp đồ ăn ra sau, quay người lại với vẻ chột dạ.

Kỷ Lâm Xuyên đứng đó, ánh mắt phức tạp nhìn tôi… rồi nhìn xuống đôi găng tay dính đầy dầu mỡ.
“Em… em chỉ… nếm thử một chút thôi.” Tôi lắp bắp, mặt nóng ran như thiêu đốt.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt sâu đến mức khiến tôi chẳng thể hiểu nổi.
Tôi cứ ngỡ anh sẽ như mọi lần, lạnh lùng cảnh cáo “chú ý giữ khoảng cách”.
Nhưng không.
Anh chỉ bước tới, rút một tờ khăn giấy, động tác không quá dịu dàng nhưng lại vô cùng cẩn thận, lau đi vết dầu đỏ ở khóe môi tôi.
“Bẩn rồi.”

Anh chỉ thốt ra hai chữ, rồi xoay người bỏ đi, để lại tôi đứng ngẩn ngơ, tim đập hỗn loạn không dứt.

Ngày hôm sau, trong thực đơn bữa tối nhà họ Kỷ bất ngờ có thêm một món — tôm hùm cay.
Quản gia cung kính giải thích: “Tiên sinh đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị, nói rằng phu nhân thích ăn món này.”
Tôi nhìn đĩa tôm hùm trước mặt, tim như lạc mất một nhịp.
Anh… thật sự nhớ sao?

Khoảnh khắc ấy, hình ảnh của anh trong lòng tôi không còn chỉ là “máy rút tiền” nữa.
Tôi thậm chí nảy ra một suy nghĩ điên rồ — có lẽ, tôi có thể sống thật với chính mình?

Thế là tôi bắt đầu dè dặt thay đổi.
Không còn bắt chước Diệp Tri Ý từng chi tiết, thỉnh thoảng tôi chọn những gì hợp với mình hơn.
Một chiếc váy đen, một thỏi son đỏ, hay một bữa cơm đậm vị Tứ Xuyên.
Kỷ Lâm Xuyên không hề ngăn cản, chỉ lặng lẽ chấp nhận từng thay đổi nhỏ nơi tôi.

Tôi đã tưởng, đó là khởi đầu cho hạnh phúc.

Cho đến khi Trần Lộ — bạn thân của tôi — ghé thăm.
Cô nhìn bàn ăn toàn món cay tôi nấu, lại nhìn chiếc vòng tay mới tinh trên cổ tay tôi mà anh tặng, ánh mắt đầy lo lắng.
“Tống Thần Y, cậu điên rồi sao? Đừng nói là cậu thật sự nghĩ mình là Kỷ phu nhân nhé?”

Tay tôi khẽ run, vài giọt trà rơi xuống bàn.
“Mình thấy… hiện tại thế này cũng không tệ.”

“Không tệ cái gì mà không tệ!” Trần Lộ tức đến nghiến răng. “Cậu có biết mình đang nói gì không? Đây chỉ là hôn nhân hợp đồng! Cậu định cam tâm làm người thế thân cả đời à?”

“Hợp đồng ba năm cũng sắp hết rồi.” Tôi gượng cười, cố tỏ ra nhẹ nhõm. “Đến lúc đó, mình sẽ rời đi thôi.”
Miệng thì nói dửng dưng, nhưng trong lòng tôi, lần đầu tiên chỉ mong thời gian dừng lại ở hiện tại.

Thế nhưng, số phận chưa bao giờ chiều lòng ai.

Khi hợp đồng chỉ còn một tháng nữa, Diệp Tri Ý trở về nước, đầy rầm rộ.
Cô ta thẳng thừng dọn vào biệt thự.
“Cô ấy sức khỏe không tốt, chỉ tạm ở vài hôm.” Kỷ Lâm Xuyên nói nhạt như không.

Tôi gật đầu, cố tỏ vẻ thản nhiên.
Diệp Tri Ý mặc áo ngủ của tôi, dùng phòng tắm của tôi, ngồi đúng chỗ tôi vẫn thường ngồi.

Trần Lộ tức giận thay tôi, muốn lên tiếng đòi công bằng. Nhưng tôi chỉ cười, khẽ khoát tay:
“Không sao đâu. Người thật đã trở về, hợp đồng cũng sắp hết hạn. Đến lúc nên nhường chỗ thôi.”

Miệng nói nhẹ nhàng, nhưng vị đắng nghẹn nơi cổ họng chỉ mình tôi biết.

Bữa tối hôm đó, không khí trên bàn ăn nặng nề, kỳ lạ.
Diệp Tri Ý “vô tình” làm đổ bát canh, nước nóng hắt thẳng vào tay tôi.
“Á! Xin lỗi, xin lỗi…! Tôi không cố ý, thật sự không cố ý mà…”

Tôi nén đau, định vào bếp xử lý vết bỏng.
“Cô nghĩ có thể tùy tiện động vào người của tôi sao?”

Giọng Kỷ Lâm Xuyên lạnh băng vang lên.
Anh bất ngờ siết chặt cổ tay Diệp Tri Ý.

Anh… đang bảo vệ tôi sao?
Tim tôi loạn nhịp, một cảm giác ấm áp không kìm nổi dâng trào.

Có lẽ… trong lòng anh, tôi thật sự khác biệt một chút?

“Lâm Xuyên… anh làm em đau…” Diệp Tri Ý nghẹn ngào, khóc lóc, giọng đầy tủi thân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.