Công Chúa Ngốc

Viên phòng



Mặc dù ta là một kẻ ngốc.

Nhưng là ta cũng đã học lễ nghi cung đình được vài chục năm. Không thể nói là rất tốt, nhưng ít nhất so với những thiên kim tiểu hộ thì tốt hơn rất nhiều.

“Ta có chút ngốc, ta có thể chỉ so múa không?”

Ta cũng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không có cách nào. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, vậy ta chính là một kẻ ngốc.

Làm đồ ngốc cũng chẳng thiếu miếng thịt nào.

Nghe ta nói như vậy, các hoàng tử, công chúa, đại thần đều kinh ngạc há hốc mồm.

Nghe nói là một chuyện, chính chủ tự mình thừa nhận thì lại là một chuyện khác.

Ai sẽ vô duyên vô cơ tự nói mình ngốc?

Xem ra Vương Phi thực sự là kẻ ngốc.

Sau khi ta nói điều này, cô gái xinh đẹp kia tỏ ra có chút ngại ngùng.

Ta đoán nàng cũng không thể xử lý được tình huống này.

Cũng không thể so đo cùng một kẻ ngốc. Ta dương dương tự đắc, ta thật thông minh.

Đột nhiên nhớ tới, Tiểu Đào nói, đừng nói mình ngốc.

Phu quân sẽ rất mất mặt.

Ai muốn một cô vợ ngốc…

Ta không dám nhìn phu quân.

Cô nương nũng nịu kia lại lên tiếng.

“Công chúa chẳng lẽ là lấy cớ thoái thác…”

Cô nương này… đầu óc cũng có vấn đề sao?

“Ta nói ta ngốc là ngốc, ngươi sao còn không tin?”

Xong, càng nói càng nghe không ổn, ta càng chột dạ, không dám nhìn phu quân.

“Tâm trí Khánh Dương thực sự không đủ”

Phu quân vừa mở miệng, mọi người đều xôn xao.

Cái này… thực sự là một kẻ ngu?

Cần Vương vậy mà lại cưới một kẻ ngốc?

“Nghe theo Khánh Dương đi, chỉ so tài múa.”

Ngay cả phụ hoàng cũng lên tiếng, không ai dám phản đối.

“Nếu ai thắng, trẫm sẽ ban thưởng một nguyện vọng.”

Oa, còn có phần thưởng!

Ta đây phải múa thật tốt!

Cô nương nũng nịu kia quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

“Thần nữ chỉ có một nguyện vọng, chính là được sớm tối ở bên Cần Vương, xin bệ hạ thành toàn.”

Không phải người thắng mới có phần thưởng sao? Nàng thế nào lại không ra bài theo lẽ thường?

Ta kháng nghị: “Còn chưa có thi đấu, sao lại đòi phần thưởng trước rồi?”

Phu quân bị chọc cười, không giấu được vui vẻ, nhỏ giọng nói thầm: “Nàng ta thắng, cũng không thể toại nguyện, nàng yên tâm”

Mắt ta trợn trắng. Chàng lớn hay là hoàng thượng lớn? Chàng nói thế nào thì liền như thế đấy sao?

Những người khác có lẽ không nghe thấy lời thì thầm của phu quân.

Phụ hoàng vẫy tay một cái, buổi lễ chính thức bắt đầu.

Cô nương nũng nịu nhảy đầu tiên, nhảy rất đẹp. Ta không chớp mắt, mỹ nữ nhìn thật đẹp mắt nha.

Khi điệu múa kết thúc, tất cả mọi người vỗ tay nhưng phu quân vẫn bất động.

“Khánh Dương, con cứ nhảy tùy thích đi, đừng lo lắng.”

Phụ hoàng nói, ta đoán chắc là sợ ta sẽ mất mặt.

Vẫn là coi thường ta, để ta cho mọi người mở mang tầm mắt!

Ta nhờ phụ hoàng cho người chuẩn bị một cái yêu cổ.

#yêu cổ (vũ điệu dân gian, vừa múa vừa gõ trống)

Chu Quốc nổi tiếng nhất là múa với trống lưng.

Một cái yêu cổ nho nhỏ, đứng lên cũng khó chứ đừng nói đến múa trên đó.

Ta từng nghe hoàng tỷ nói rằng chỉ có khi nào có thể múa vũ điệu này thật tốt thì phụ hoàng và mẫu hậu mới thích.

Ta cùng Tiểu Đào luyện hơn mười năm.

Trong khoảng mười năm qua, ta đã ngã rất nhiều lần, mỗi lần Tiểu Đào đều nói đừng luyện nữa. Nhưng ta không nghe, kẻ ngốc mà nghiêm túc lên, thật sự rất chăm chỉ.

Mọi người ngạc nhiên nhìn ta chằm chằm.

Ai có thể nghĩ tới đồ ngốc cũng biết múa cái này thật hiếm lạ.

Ngón chân điểm nhẹ về phía trước, nhảy theo tiếng trống.

Điệu múa này ta đã luyện chục năm, cuối cùng cũng được biểu diễn.

Ta nhìn phu quân, muốn thông qua ánh mắt chàng hỏi ta nhảy như thế nào.

Nhưng sao ánh mắt của phu quân lại như vậy, nhìn như phát ngốc rồi?

Mạnh mẽ như rồng bay, duyên dáng như phượng múa.

Sau khi ta múa xong, cả điện bỗng nhiên rất yên tĩnh.

Sao vậy, ta đã luyện tập hơn mười năm, đều uổng công rồi sao?

Mới vừa rồi còn có tiếng vỗ tay, sao đến lượt ta thì chẳng có gì cả.

“Không nghĩ tới Khánh Dương lại có năng lực này, tốt, tốt, tốt!”

Phụ hoàng dẫn đầu vỗ tay, trong điện vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.

Kết quả đã được quyết định, ta thắng.

Đừng xem thường kẻ ngốc, kẻ ngốc cũng có thể nhảy múa.

“Khánh Dương, con muốn cái gì, phụ hoàng đều cho con.”

Ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng đã nghĩ ra!

“Con muốn cùng phu quân viên phòng.”

Khí tụ đan điền, thanh âm cực lớn.

Ta thấy nụ cười của phụ hoàng đông cứng lại.

Phu quân giống như cũng choáng, đôi đũa trên tay rơi xuống đất lúc nào không hay.

Trong đại điện, mọi người đều có biểu cảm kỳ quái.

Viên phòng đáng sợ như vậy sao? Mọi người như vậy là sao!

“…”

Cuối cùng, phụ hoàng không nói cái gì, cho ta một đống vàng bạc châu báu cùng một ít đồ chơi hiếm lạ.

Tiểu Đào nói ta không biết xấu hổ. Viên phòng là chuyện có thể mang ra bên ngoài nói sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.