Đoạn Hoài Xuyên bày đồ ăn sáng lên bàn, vừa rót sữa vừa hỏi:
“Cái ông sếp hói đầu của em dạo này còn quấy rối gì không?”
Tôi nghẹn họng.
“…Không có…”
Tôi tiễn Đoạn Hoài Xuyên xong quay vào, thấy Phó Dịch đã mặc đồ chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh như bé ngoan.
“Em tính sao đây?”
Tôi ngớ người:
“Sao là sao?”
Anh liếc xuống đôi chân trần của tôi, nói như đang tra khảo:
“Bao giờ em mới tính nói rõ với anh ta?”
Vừa nghe đến Hoài Xuyên là đầu tôi ong như bị ong vò vẽ.
“Tất nhiên là… giấu nhẹm.”
Miễn tôi không nói, ai mà biết?
Vừa ngồi xuống ghế, tôi nhăn mặt xoa đùi:
“Ui da…”
Phó Dịch quay lại, mặt nghiêm trọng như chuẩn bị lãnh án:
“Lâm Lộc, em… cũng dữ thật.”
Nói xong, anh xoa lưng, nhăn mày rồi đi thẳng.
Tôi rơi vào trạng thái emo cấp độ 99+.
Chắc anh chỉ… ham vui. Kéo quần lên là không nhận người”.
Tôi đành quay lại với cuộc sống bình thường, coi chuyện đó như tai nạn nghề nghiệp.
Nhưng rồi… ba ngày sau.
Tôi đang họp nghiêm túc trong phòng hội nghị.
Thì tút — điện thoại rung.
[Tin nhắn từ Phó Dịch]
“Em không hài lòng ở tư thế nào?”
Tôi suýt làm rơi điện thoại. Mặt đỏ như cà chua chín, liếc quanh như tội phạm.
Góc phòng — Phó Dịch đang nhìn màn hình lớn như thể đang phân tích chiến lược kinh doanh.
Mặt lạnh tanh. Tay vẫn đang nhắn tin.
Tút.
“Hay em không hài lòng về sức bền của anh?”
“Có gì không ổn thì nói. Cụ thể từng phút dạo đầu cũng được.”
Tôi chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.
Tút
“Anh cũng là lần đầu… run mà.”
“Chẳng lẽ em tính thay người khác?”
“Cho anh cơ hội nữa được không?”
Tôi chết lặng. Mỗi lần màn hình sáng là một lần tôi hoang mang.
Trong lúc diễn giả còn đang giảng, Phó Dịch chỉ ra lỗi thuyết trình… Rồi quay lại tiếp tục gõ tin nhắn như chưa có gì xảy ra.
“Điện thoại em hết pin rồi hả?”
Tôi vẫn không trả lời.
Vài phút sau…
“Giải tán.”
Mọi người đứng dậy, tôi tranh thủ chuồn. Vừa tới cửa đã bị anh kéo lại.
“Đừng đi.”
Anh ghé sát, giọng trầm thấp như rót mật vào tai:
“Cho anh thêm một cơ hội… được không?”
Tôi thở dài, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Chúng ta cần nghiêm túc xem lại mối quan hệ này.”
Phó Dịch cúi mắt, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Em nói gì, anh nghe nấy.”
Tôi còn đang cố gom hết dũng khí để nói thì… Rengg…
“Alo, xin hỏi đây có phải là người thân của Đoạn Hoài Xuyên không ạ? Anh ấy không mang theo giấy tờ, nhờ cô đến đồn cảnh sát xác minh.”
Tôi lảo đảo như bị đánh trúng gáy.
Đầu dây bên kia lại nói tiếp:
“Anh ấy với một cô gái trẻ bị bắt trong đợt truy quét tệ nạn tại khách sạn.”
“Cô gái tên là… Tống Tri Hứa.”
“Á á á á á á!!”
Tôi bật dậy như lò xo, vớ lấy chìa khóa xe điện, gào: “Phản bội tôi? Lại còn giấu tôi chuyện yêu đương?
Muốn làm chị dâu tôi hả? Mơ đi má ơi!”
Phó Dịch đuổi theo, cài nút áo sơ mi:
“Anh đi với em.”
5 phút sau…
Một Phó tổng lịch lãm, vest ủi thẳng nếp, đang ngồi kẹt cứng sau lưng tôi trên chiếc xe điện cũ mèm.
Tôi liếc qua vai:
“Anh có ô tô cơ mà. Sao lại phải ngồi xe điện với tôi?”
Phó Dịch: im như thóc.
Trong gió lạnh vù vù, anh gào to như đang thay tôi dằn mặt:
“Phản bội là vô đạo đức! Nếu là anh, anh sẽ ở nhà lau sàn đợi em về! Đúng là đồ đáng ghét! Em thấy đúng không, Lộc Lộc?”
Tôi liếc gương chiếu hậu, thấy mặt anh méo xệch vì gió táp vào mặt.
Lạnh lùng đáp:
“Phó tổng, anh ồn ào thật đấy.”
“Thì là… tao vừa bước vào đã đập mặt vào cơ bụng ảnh… tao đứng đực mặt ra.”
Bạn thân tôi kể lại bằng giọng đậm chất truyền hình thực tế.
Đoạn Hoài Xuyên vừa thắt cà vạt, vừa hôn nhẹ lên trán cô ấy, mặt dửng dưng như không.
Không buồn liếc tôi một cái.
“Ảnh hỏi tao: muốn sờ thử không?”
Tôi sáng mắt:
“Rồi sao? Rồi sao nữa?”
Đoạn Hoài Xuyên đi tới, cúi đầu kiểm tra vòng tay thông minh của tôi như kiểm tra công tơ điện:
“Cô ấy sờ thật.”
“Á á á á á!!”
Tôi hét như bị giật điện: “Trời ơi chị em ơi, mày liều quá đó!!”
“Gọi là ngoài ý muốn, chứ ai dám gọi là tai nạn. Ừm… bọn tao sau đó thì… cái cảnh mày thấy đó…”
“Là tai nạn… kiểu đụng phải rồi lỡ luôn…”
Phó Dịch đứng đó, trông như người vừa đi nhầm buổi họp lớp.
Bạn thân tôi cúi gằm mặt đỏ như gấc, Đoạn Hoài Xuyên thì mặt dày vô cực, làm như không khí cũng không liên quan đến mình.
Còn tôi cười như bà hàng xóm bắt được tin sốc.
“Gì vậy trời? Rốt cuộc là sao?”
Cuối cùng Đoạn Hoài Xuyên mới rời mắt khỏi bạn tôi.
“Hai người… không phải là…?”
Phó Dịch cười khẩy. Không nói không rằng, tay cởi phăng hai nút áo, để lộ dấu hôn đỏ chót như mực đóng dấu.
Anh thản nhiên đưa tay ra bắt tay với Đoạn Hoài Xuyên:
“Em rể. Phó Dịch.”