Ba tôi ép tôi về nước để kết hôn liên minh, tôi đành cắn răng đơn phương chia tay Phó Diễn, sau đó mua vé bay về.
Ngay trước khi máy bay cất cánh, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ. Là anh ta:
“Giang Thời Vi, đừng để lão tử bắt được em. Bắt được thì em chỉ có đường chết.”
Kết quả… đối tượng liên hôn của tôi chính là Phó Diễn Châu.
Anh ta ép hai tay tôi lên tường, cúi sát, giọng khàn đặc:
“Lâu rồi không gặp, vị hôn thê.”
Tôi tức điên:
“Phó Diễn Châu, vậy ở nước ngoài, cả tên lẫn thân phận của anh đều là giả? Anh lừa tôi à?”
Anh cong môi cười, vừa đắc ý vừa trêu ngươi:
“Giả thì sao? Người thật sự ngủ với em vẫn là tôi.”
Nói rồi, anh ta hôn tôi đến trời đất mù mịt. Cơ thể nóng rực áp sát, rõ ràng có chỗ không hề “giả”.
“Bảo bối, nó nhớ em hơn cả tôi. Hôm nay ngoan ngoãn chịu phạt đi.”
Ông nội với ba tôi, hai lão cổ hủ, thời buổi nào rồi còn thích chơi trò hôn nhân sắp đặt.
Giang thị đang kẹt vốn vì mở rộng sang phía Bắc, thế là nhắm ngay gia tộc Phó – quyền thế lẫy lừng – để kết thân.
Tôi thì không chịu, nửa đêm xách vali chạy ra sân bay. Hiếm hoi được tự do, tôi nằm lì trong khách sạn ngủ hai ngày liền.
Đêm thứ ba, tôi rảnh rỗi bèn ghé bar.
Không xa chỗ tôi, một người đàn ông mặc sơ mi lụa đỏ, quần tây đen, quá chói mắt. Ngũ quan sắc nét, mắt hẹp dài, sống mũi cao, môi đỏ răng trắng. Cúc áo trước ngực hờ hững, lộ xương quai xanh trắng mịn.
Tay cầm ly rượu, ngón dài xương khớp rõ ràng, đồng hồ xa xỉ đeo trên cổ tay. Chân dài vắt lên ghế bar, cả người toát ra khí chất vừa cao quý vừa lười nhác.
Nửa tiếng ngồi đó, anh ta đã từ chối hơn mười cô gái bằng tiếng Anh lưu loát. Kiêu thật, nhưng nhìn cái dáng kia, người ta có quyền kiêu.
Điều kỳ lạ là, dường như ánh mắt anh ta luôn lướt về phía tôi. Tim tôi lỡ nhịp. Nhưng chắc tôi nghĩ nhiều thôi. Dù sao đời người cũng có ba loại ảo giác:
Điện thoại rung, có người gõ cửa, và… anh ấy thích mình.
Tôi nhấp một ngụm rượu, nhắn cho con bạn thân Tư Nghiên:
“Tư Nghiên, trong bar có một anh siêu đẹp trai, cực phẩm luôn.”
Cô nàng nhắn lại ngay:
“Chụp hình gửi tao coi.”
“Không có hình.”
“Thì chụp lén đi! Không biết chụp à?”
Đẹp trai thế này, tất nhiên phải chia sẻ với bạn thân. Tôi chỉnh máy ảnh, giả vờ selfie.
“Tách!” – đèn flash sáng lóa. Tôi chết đứng.
Anh ta khẽ lắc đầu, môi nở nụ cười bất đắc dĩ mà ngông cuồng, ngửa cổ uống cạn ly rượu. Cổ họng chuyển động đầy gợi cảm, khiến người ta nghĩ linh tinh.
Tôi xấu hổ đến muốn độn thổ. Thôi kệ, miễn tôi không ngượng thì người ngượng sẽ là người khác.
Gửi ảnh cho Tư Nghiên, cô nàng lập tức nhắn lại:
“Má ơi~ cực phẩm nhân gian đây rồi! Chết trước khi yêu được người như vậy cũng cam lòng.”
Tôi trêu:
“Đừng lấy ảo tưởng níu giữ cuộc đời.”
Cô ấy cười:
“Thời Vi, mày trốn cưới chẳng phải ghét hôn nhân sắp đặt sao? Người này vừa tầm mày đấy. Phụ nữ dũng cảm thì cứ hưởng trai đẹp trước đã. Yêu một trận ngập trời đi, chuyến chạy trốn mới không uổng!”
Đang nhắn tin, thì người đàn ông kia đứng dậy, cầm ly rượu, chậm rãi bước về phía tôi.
Anh ta khẽ nghiêng người, cất giọng trầm thấp:
“Xin chào~ cô là người Hoa đúng không?”
Giọng anh ta trầm thấp khàn khàn, mang theo từ tính, nghe bằng tiếng mẹ đẻ lại càng thấy gần gũi.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.
Anh nhướng mày, ngồi xuống cạnh tôi:
“Đi du lịch sao?”
“Ừ, du lịch. Còn anh?”
“Nhà có làm ăn ở đây, qua xem tình hình. Tôi cũng khá rành chỗ này, có cần hướng dẫn viên không? Miễn phí.”
Gương mặt yêu nghiệt thế kia, cộng thêm giọng nói trêu chọc, quả thực khó lòng từ chối.
“Được thôi, phiền anh vậy.”
Anh khẽ cười, đôi mắt sâu như hắc diệu thạch lấp lánh:
“Mai sáng tôi tới đón em. À, quê ở đâu?”
“Giang Thành.”
“Ồ, từng đến mấy lần rồi.”
…
Chúng tôi nói chuyện rôm rả, từ đông sang tây. Tôi biết anh tên Phó Diễn, người Bắc Thành, gia tộc kinh doanh ở đây. Anh hài hước, dí dỏm, thường khiến tôi cười đến mức quên mất mình đang trốn cưới.
Mà nói thật, phần lớn vui vẻ cũng vì gương mặt đẹp trai chết người kia.
Thỉnh thoảng, anh nhìn tôi bằng đôi mắt đào hoa thâm tình, giọng khàn khàn:
“Cô Giang, em cười đẹp lắm.”
Thành thật mà nói, tôi đã bắt đầu thần hồn điên đảo. Nhưng người trưởng thành mà — anh có mục đích của anh, tôi có mong muốn của tôi.
Đêm đó, anh lái chiếc Ferrari đỏ rực đưa tôi về khách sạn. Men rượu dâng lên, tôi dựa vào cửa xe, cong môi:
“Tối nay… muốn ở lại không?”
Anh nhún vai, đáp tỉnh bơ:
“Không được. Mẹ tôi dặn, không được ngủ ngoài.”
Tôi nghẹn họng. Mẹ anh rảnh quá hả?!
“Là mẹ anh, hay bạn gái anh?”
Anh chống tay vào hông, đầu lưỡi khẽ liếm hàm răng sau, lắc đầu:
“Không có bạn gái. Từng có một đối tượng kết hôn… nhưng cô ấy chạy mất rồi.”
Tôi cười nghiêng ngả:
“Anh đẹp trai thế này mà bị đá? Chẳng lẽ… cái khoản kia không được?”
Rượu làm tôi liều.
Trong mắt Phó Diễn chợt lóe tia nhìn nguy hiểm. Anh chống tay lên tường, bao trọn tôi dưới bóng dáng cao lớn:
“Được hay không, thử thì biết.”
Tôi vòng tay qua cổ anh:
“Hay là… thử luôn đêm nay?”
Anh lại đứng thẳng, bàn tay đặt ở eo tôi, cười nhạt:
“Không được. Mẹ tôi nói, đàn ông dễ dãi thì sẽ không được trân trọng.”
Ngón tay anh lướt nhẹ lên má tôi:
“Nghỉ sớm đi, mai tôi qua đón em.”
Nói xong quay người rời đi, bóng lưng dứt khoát, không ngoảnh lại.
Tôi đứng đó, tim vừa hụt hẫng vừa ngứa ngáy, lại càng tò mò về con người này.