Lần này, Tưởng Minh Châu thật sự hận tôi đến tận xương tủy.
Và cô ta bắt đầu trả thù.
Cuối tuần, cả nhà tham dự một buổi tiệc lớn.
Tôi mặc váy lụa trắng thêu hoa trân châu, thanh thoát như sương mai.
Còn Tưởng Minh Châu, ăn mặc giản dị, ngoan ngoãn như thể cố tình làm nền cho tôi.
Trong bữa tiệc, một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi cứ nhìn tôi không chớp mắt.
Ba tôi kéo tôi đến giới thiệu:
— Tưởng An, đây là nhị công tử nhà họ Chu, Chu Minh Kiệt.
Ánh nhìn trần trụi của hắn khiến tôi thấy khó chịu.
Liếc sang, tôi bắt gặp nụ cười mờ ám của Tưởng Minh Châu — kiểu cười chỉ có khi cô ta đang chờ xem tôi mất mặt.
Tôi lập tức cảnh giác, gật đầu qua loa rồi kiếm cớ rời bàn tiệc.
Vừa bước ra hành lang, tôi nhìn thấy Tạ Chỉ — trong bộ đồng phục phục vụ.
Ánh đèn hắt lên gương mặt anh, đường nét vừa lạnh vừa đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Anh nhìn tôi, gương mặt không chút cảm xúc, giả vờ như không quen biết.
Tôi nhân lúc anh không để ý, khẽ véo lên mông anh một cái.
Anh lập tức quay lại, mặt đỏ bừng:
— Tưởng An, cô lại giở trò gì vậy?
Tôi liếc quanh, thấy không ai chú ý, mới nhỏ giọng đáp:
— Xin lỗi, thuận tay thôi.
Anh trừng mắt lườm tôi, rồi quay đi, để lại tôi cùng loạt bình luận đang trôi qua trước mắt:
【Ha ha ha, động tác của Tưởng An tự nhiên ghê!】
【Tạ Chỉ đỏ mặt kìa, chịu gì nổi!】
【Tôi ship cặp này đến chết mất!】
Tôi thở dài, đứng đợi ba thì có một nhân viên phục vụ tiến đến:
— Cô là Tưởng An đúng không? Có một vị họ Tạ nhờ tôi mời cô qua bên kia.
Tôi khẽ nhướn mày. Rõ ràng khi nãy anh còn lẩn tránh tôi, sao giờ lại chủ động?
Không nghĩ nhiều, tôi đi theo.
Đến khi dừng trước cửa phòng VIP trên lầu, lòng tôi thoáng bất an.
“Chẳng lẽ anh ta định làm một màn chia tay đàng hoàng sao?”
Tôi đẩy cửa bước vào — mùi nước hoa nồng nặc lập tức ập tới.
Qua lớp kính mờ của phòng tắm, loáng thoáng thấy một bóng người đang tắm.
— Tạ Chỉ? — Tôi gọi thử, không có tiếng đáp.
Cảm giác chẳng lành dâng lên, bóng dáng kia rõ ràng không giống anh.
Ngay giây sau, tôi hiểu mình trúng bẫy.
Khi Chu Minh Kiệt quấn khăn tắm bước ra, tôi chỉ muốn đập đầu chết quách.
Tôi quay người bỏ chạy, vừa ra khỏi cửa liền đâm sầm vào ai đó.
Tạ Chỉ nhíu mày, kéo tôi ra khỏi ngực anh:
— Tưởng An.
Nhìn thấy anh, tôi mới thở phào, nhưng ngay sau đó cơ thể bắt đầu nóng ran.
Anh cau mày:
— Sao vậy? Mặt cô đỏ quá.
Tôi chẳng kịp suy nghĩ, nắm tay anh kéo vào căn phòng gần nhất.
… Ba tiếng sau.
Trên người Tạ Chỉ đầy dấu vết — có vết còn rớm máu.
Tôi nằm trên ngực anh, ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng.
【Tưởng Minh Châu đúng là ác, Tưởng An thảm thật.】
【Nữ chính mạnh mẽ mà, có chết cũng không bánh bèo.】
【Ai bảo giành bạch nguyệt quang của người ta, đáng đời.】
Nhìn loạt bình luận, tôi thấy lửa giận dâng tràn.
Chỉ vì là nữ chính mà có quyền sắp đặt sinh mạng người khác sao?
Tôi nhìn Tạ Chỉ — anh vẫn say ngủ.
Tôi khẽ thở dài, lặng lẽ mặc quần áo.
Trốn tránh mãi, cuối cùng vẫn dính vào anh.
Thôi kệ. Nợ thêm một người, cũng chẳng còn gì để mất.
Nhân lúc anh chưa tỉnh, tôi nhẹ nhàng rời đi.