Chương 2:
Sau khi chọn xong quần áo, tôi bắt đầu chải lại bộ tóc giả.
Trước đây tôi từng rất thích triển lãm anime, nhưng kể từ khi quen Sở Từ, vì để trở thành một cô gái ngoan ngoãn mà tôi không còn đến những nơi đó nữa.
Sở Từ, Sở Từ…
Tôi lắc đầu, muốn xóa hình ảnh của anh ta ra khỏi tâm trí của mình.
Sau khi chỉnh lại bộ tóc giả, tôi đặt nó lên con ma nơ canh rồi bắt đầu trang điểm, kết quả bị khựng lại ngay từ bước đầu tiên.
Từ trước đến nay tôi chưa từng đeo kính áp tròng, chưa kể chỉ ngủ được hai tiếng, đêm qua lại còn khóc, kết quả hai mắt tôi sưng húp, khó đeo kính áp tròng được.
Đeo thứ này thật sự muốn lấy mạng tôi mà.
Thử đến lần thứ mười vẫn không thành công, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể hướng về phía cửa hét lên. “Anh ơi!”
“La cái gì mà om sòm vậy.”
Bóng dáng của Thẩm Dĩ An xuất hiện ở trước cửa, nói: “Khi có chuyện thì em đều gọi anh là anh trai, còn không có chuyện gì thì lôi cả họ lẫn tên anh mà gọi.”
Tôi le lưỡi làm mặt quỷ, đáp: “Nè nè, anh đừng tính toán so đo chuyện đó chứ.”
“Em gọi anh để làm gì, đừng nói là muốn đánh rắm đấy nhé.”
Đẩy hộp kính áp tròng cho anh ấy. “Em không thể đeo nó được, anh giúp em đi.”
Anh ấy tặc lưỡi, cầm một bên kính áp tròng lên, tay còn lại ấn mi mắt của tôi. “Đừng cử động.”
Theo phản xạ tôi muốn nhắm mắt lại.
“Đừng có cử động.”
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.
Thẩm Dĩ An tặc lưỡi, sốt ruột nói: “Sao em không nghe điện thoại trước đi? Tiếng nhạc chuông này làm anh đau đầu quá.”
Tôi loay hoay cầm điện thoại lên, vuốt để từ chối. “Không cần phải lo, bây giờ em sẽ không nhận điện thoại của bất kỳ ai.”
“Được rồi.”
Sau ba lần thử nhưng tôi vẫn không thể đeo kính áp tròng được.
Để có thể lên hình đẹp, tôi đã chọn mua loại có đường kính phóng đại 15.0. Ban đầu khi mắt tôi còn bình thường đã khó đeo rồi, lại còn chưa kể đến bây giờ hai mắt tôi đang trong tình trạng sưng húp.
Tôi ngẩng đầu lên, nói: “Không được không được, em không thể nhét nó vào được.”
Thẩm Dĩ An banh mí mắt của tôi, chuẩn bị thử lần thứ n.
“Em phải tin vào chính mình, nếu cố gắng thì em sẽ làm được thôi.”
“Không được, thật sự không được. Hay là lần này chúng ta hãy bỏ nó luôn đi.”
Tôi bắt đầu muốn rút lui.
“Sao mà có thể bỏ được.”
Tinh thần Chuunibyou của Thẩm Dĩ An lại trỗi dậy. “Bây giờ mọi chuyện đều đã thế này rồi, nhất định phải thành công!”
Mỗi khi nói đến cosplay thì anh ấy luôn nghiêm túc như vậy.
Tôi mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì tiếng hét giận dữ của Sở Từ phát ra từ trong điện thoại.
Trong giọng nói còn kèm theo chút kích động.
“Thẩm Nhiên, chúng ta chỉ vừa mới chia tay một tuần trước, vậy mà em đã có người đàn ông mới rồi sao!”