Người Đến Sau Dạy Em Cách Yêu Lấy Mình

Chương 9



Sau khi Kỷ Minh rời đi, căn phòng chìm vào tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ trôi.
Tôi ngồi phịch xuống sofa, lòng nặng trĩu.

Tôi muốn hỏi Lý Nguy Nhiên — tại sao lại giấu tôi?
Rõ ràng đã có hôn ước, vì sao vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng đến thế, vẫn đối xử tốt với tôi như người tình thật sự?

Nhưng cuối cùng, tôi chẳng nói được gì.
Chúng tôi chưa từng chính thức bắt đầu, tôi cũng chẳng có tư cách gì để chất vấn anh.
Có lẽ như Kỷ Minh nói… tôi chỉ là một trò tiêu khiển mà thôi.

Lý Nguy Nhiên bước đến, dừng lại trước mặt tôi, cúi người nắm lấy vai:
“Phùng Nam, em nghe anh giải thích được không?”

Tôi không trả lời.
Anh thở dài, rồi bất ngờ quỳ một chân xuống, ánh mắt ngước lên, thành thật đến mức khiến tim tôi run lên.

“Những gì Kỷ Minh nói, đúng là thật. Gia đình anh từng bàn chuyện kết thông gia với nhà họ Lâm, nhưng anh chưa bao giờ đồng ý.
Anh về nước lần này là để dứt khoát mọi chuyện. Anh không muốn kế thừa công ty, anh muốn tự mình khởi nghiệp, sống cuộc đời do chính anh chọn.”

Ánh đèn chiếu lên đôi mắt nâu nhạt của anh, dịu dàng đến mức khiến tôi không dám nhìn thẳng.

“Anh không cố tình giấu em, chỉ là lúc đầu thấy chưa thân, không biết phải nói thế nào.
Sau này lại sợ em giận, sợ em nghĩ anh lừa dối, nên cứ lần lữa mãi…”
Giọng anh trầm xuống, khàn khàn như thể mỗi chữ đều mang theo một nỗi day dứt.

Tôi im lặng, chỉ nhìn anh quỳ trước mặt mình, đôi tay vẫn nắm lấy vai tôi, run khẽ.
“Em đừng im như thế mà…” — anh cười khẽ, giọng nghẹn lại — “mắng anh cũng được.”

Thật ra, tôi đã rất giận.
Tôi từng tin anh là người khác biệt — không giống Kỷ Minh, không giống những kẻ từng khiến tôi đau.
Nếu đến cả anh cũng giả dối… thì trên đời này, còn ai là thật lòng nữa?

Nhưng khi thấy anh cúi đầu xin lỗi như thế, tôi lại không thể nổi giận nổi.
Giọng tôi khẽ khàng, lạc đi giữa khoảng lặng:
“Dù sao cũng là lỗi của anh… vậy phạt anh, từ giờ ngày nào cũng phải dọn dẹp.”

Anh thoáng sững người, rồi bật cười, nụ cười dịu dàng đến mức khiến không khí cũng mềm lại.
“Được.”

Những ngày sau đó, chúng tôi sống cùng nhau như một gia đình nhỏ.
Anh không quá nuông chiều, nhưng luôn để lại chỗ cho tiếng cười.
Buổi tối, khi cả hai đều lười rửa bát, anh đề nghị:
“Thi ném bóng bàn nhé. Ai thắng thì thoát nạn.”

Lần nào anh cũng thắng. Tôi nghi ngờ, lén tháo bịt mắt ra — và bắt gặp ngay ánh mắt cười khẽ của anh.

“Phùng Nam,” anh nắm lấy cổ tay tôi, giọng trầm thấp,
“Em gian lận, phải bị phạt.”

Tôi bật lại, “Nếu anh không gian lận thì sao biết em gian lận? Lý Nguy Nhiên, mấy hôm trước anh cũng gỡ bịt mắt đúng không?!”

Anh khẽ cười, gật đầu: “Ừ. Là anh gian lận.”

Tôi chưa kịp phản ứng, anh đã kéo tôi ngồi xuống đùi mình, ngước nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh.
“Vậy thì… em phạt anh đi.”

Ánh đèn hắt xuống, đôi mắt anh phản chiếu hình bóng tôi, vừa ấm áp vừa khiến tim tôi như bị bóp nghẹt.
Tôi cúi đầu, khẽ nói, giọng run run:
“Phạt anh… không được động đậy.”

Rồi tôi nghiêng người, khẽ hôn anh.

Đôi môi anh mát lạnh, anh thực sự ngoan ngoãn, im lặng như một kẻ đang chuộc lỗi.
Nhưng khi nụ hôn càng sâu, hơi thở anh dần rối loạn, hàng mi run lên dữ dội.
Và rồi, trong một khoảnh khắc, anh bỗng siết chặt eo tôi, tay kia nâng cằm tôi lên, hôn trả — mạnh mẽ, dồn nén, và đầy tuyệt vọng…

Toàn bộ không khí quanh tôi như bị anh cướp mất, chỉ còn lại hơi thở nóng rát và vị ngọt mặn xen lẫn nơi đầu lưỡi. Cảm giác từ nụ hôn của anh khiến đầu óc tôi trống rỗng, tim đập loạn đến mức chẳng còn phân biệt được đâu là lý trí, đâu là mê đắm.

Không biết qua bao lâu, anh mới buông tôi ra, hơi thở nặng nề phả lên môi tôi.
“Em nói không được động mà… anh phạm quy rồi.”

Tôi vẫn ngồi trên người anh, tay run rẩy đến mức chẳng chống nổi, giọng nói cũng lạc đi.
Lý Nguy Nhiên khẽ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi tôi, giọng trầm khàn như gió đêm lướt qua tim:
“Vậy em phạt anh thêm lần nữa đi… Lần này, anh nhất định không động đậy.”

Những ngày sau đó như một giấc mơ — giấc mơ mà tôi từng không dám mơ đến.
Tôi quên mất Kỷ Minh, quên luôn cả những lời anh ta từng nói.

Cho đến một tối, khi tôi trở về nhà, căn phòng vẫn mở cửa, nhưng người thì không còn. Tôi nghĩ anh chỉ bận việc, nên vẫn nấu cơm, dọn sẵn bàn, chờ anh về.

Bảy giờ.
Chín giờ.
Mười giờ.
Đến mười hai giờ.

Món ăn được hâm rồi nguội, nguội rồi lại hâm, cuối cùng chẳng còn nguyên vẹn.
Nhưng anh vẫn không trở lại.

Tôi gọi điện, chỉ nghe giọng máy lạnh lẽo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Trái tim tôi bắt đầu nhói. Tôi định gọi cho Lý Viện An thì điện thoại rung lên trước.

Giọng cô ấy trong điện thoại hoảng loạn đến mức nghẹn lại:
“Phùng Nam… anh tớ bị bố mẹ bắt về rồi. Họ muốn ép anh cưới vợ.”

Lý Nguy Nhiên biến mất — không một lời, không một dấu vết, như thể chưa từng tồn tại trong đời tôi.

Lý Viện An kể rằng, anh từng cãi lại gia đình, nói không muốn liên hôn. Nhưng họ nổi giận, trực tiếp kéo người đến công ty, ép anh lên chuyên cơ riêng, đưa thẳng về Los Angeles.
“Anh ấy định gọi cho cậu nhưng không kịp,” cô nói trong tiếng nấc, “Tớ không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Anh tớ… thật lòng thích cậu đó, Phùng Nam. Tớ chưa từng thấy anh ấy đối xử với ai như thế. Cậu đừng lo, anh ấy sẽ không cưới người khác đâu.”

Tôi cúp máy, lặng lẽ nằm trên giường. Cuốn truyện cổ tích ở đầu giường vẫn mở, nhưng tôi chẳng đọc nổi dòng nào nữa.

Ở siêu thị, cô bán hàng quen miệng hỏi:
“Bạn trai cô đâu rồi? Dạo này toàn thấy cô đi một mình.”
Tôi gượng cười, không biết phải trả lời thế nào.

Rõ ràng chỉ mới sống cùng nhau chưa đầy hai tháng, vậy mà khi anh đi rồi, khoảng trống để lại lại dài như một đời người.
Cuộc sống quay về quỹ đạo cũ — tôi lại một mình nấu ăn, một mình ăn, một mình ngồi nhìn đồng hồ đếm thời gian trôi.

Thỉnh thoảng, khi đang xào rau trong bếp, tôi vẫn buột miệng gọi:
“Lý Nguy Nhiên, anh ra rửa rau đi!”
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng dầu sôi lách tách trong chảo.

Lúc ăn cơm, tôi nhìn chiếc ghế trống đối diện, dường như vẫn nghe thấy giọng anh vang lên trong gió:
“Tối nay ai thua thì rửa bát. Lần này ai cũng không được gian lận nhé.”
Âm thanh đó thoáng qua rồi tan biến, để lại trong lòng tôi một khoảng lặng đến nghẹt thở.

Không còn ai làm tôi giận, cũng chẳng còn ai khiến tôi cười.
Cuốn truyện cổ tích dần phủ bụi. Cô Bé Tí Hon không còn chim én ở bên.
Tôi đọc mãi mà chẳng thể lật nổi trang kế tiếp.

Lý Nguy Nhiên hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống tôi.
Không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không một dấu hiệu cho thấy anh từng quay đầu nhìn lại.

Cho đến khi tôi đọc được tin tức về “liên hôn thế kỷ” giữa anh và thiên kim nhà họ Lâm.
Báo chí ca ngợi họ là cặp đôi hoàn hảo: trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.
Anh mặc âu phục đen, lạnh lùng và xa cách như thể chưa từng mỉm cười với tôi.
Cô gái bên cạnh váy trắng rực rỡ, rạng ngời như nữ chính trong bức tranh cổ điển.

Thì ra, Kỷ Minh nói đúng.
Anh… thật sự đã về cưới người khác.

Tôi nhìn thật lâu vào tấm ảnh, vào nụ cười lịch thiệp ấy, và nhận ra — người đàn ông từng gian lận trong trò chơi, từng lén pha bát canh mặn chát chỉ để chọc tôi, từng ôm gối cười khúc khích nói “cho anh ngủ chung đi mà” — tất cả đều chỉ là ảo ảnh.
Trước mắt tôi giờ chỉ còn một Lý Nguy Nhiên lạnh lùng, hoàn hảo và xa vời đến mức tôi chẳng thể chạm tới.

Tim tôi nhói lên, đau âm ỉ, không dữ dội nhưng dai dẳng đến nghẹt thở.
Tôi vùi mặt vào gối, hít thật sâu, nhưng chẳng còn chút hương đàn hương nhàn nhạt của anh.

Tôi cười khẽ, nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào.
Kỷ Minh nói không sai — người như anh, sao có thể vì tôi mà chống lại cả gia tộc?

Có lẽ anh từng thích tôi, thật lòng. Nhưng tình cảm ấy liệu có đủ mạnh để chống lại danh vọng, quyền lực và định mệnh?
Chẳng trách, anh chưa bao giờ nói “chúng ta sẽ bên nhau.”

Tất cả chỉ là một giấc mộng — giấc mộng mà tôi là người duy nhất không tỉnh dậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.