Nhiên Sở

Chương 4



Chương 4:

Tôi biết Sở Từ khi còn học cấp 3, có điều thời gian đó chúng tôi không có nhiều tiếp xúc với nhau.

Anh được trao danh hiệu học sinh giỏi, là nam thần lạnh lùng của trường, hàng năm đều đứng nhất lớp.

Còn tôi thì luôn đội sổ, thành tích học tập kém, còn lại những chuyện khác thì không đáng quan ngại.

Theo lời giáo viên nói chính là nếu đưa tôi một cây bút thì tôi sẽ lấy nó để nghịch chứ không dùng để học.

Trong kỳ tuyển sinh Đại học, không biết đã giẫm phải vận chó gì mà tôi đã thi đậu vào một trường đại học trọng điểm với điểm số sát nút.

Lần giao nhau đầu tiên giữa tôi và Sở Từ là vào năm nhất đại học.

Thời điểm đó là học kỳ hai năm nhất, ở ký túc xá tôi có nuôi một chú chuột hamster nhỏ tên Hoán Hùng.

Những ngày đó, tinh thần của Hoán Hùng vô cùng tệ, nó không ăn không uống, suốt ngày uể oải.

Tình cờ một người bạn của bạn cùng phòng tôi lại là sinh viên chuyên ngành thú y. Sau khi liên lạc, nghe tôi miêu tả lại các triệu chứng thì đồng ý giúp tôi kiểm tra.

Sau khi nhận được địa chỉ, tôi vội vàng chạy đến đó.

Người mở cửa là Sở Từ, đối phương mặc một chiếc áo khoác màu trắng, dáng người cao lớn, dưới mắt là hai quầng thâm, giữa hai hàng chân mày vẫn còn lưu lại dáng vẻ mệt mỏi.

Sở Từ rũ mắt nhìn tôi rồi lại nhìn con Hoán Hùng trong tay tôi, nói: “Bây giờ bọn chuột thử thuốc đều được nuôi tốt đến vậy sao?”

Còn chưa kịp đợi tôi phản ứng thì đối phương đưa tay ra nhận lấy con hamster từ tay của tôi rồi nói cảm ơn.

Khi tôi phản ứng lại thì cửa phòng đã đóng lại mất rồi.

Cảm xúc đột nhiên vỡ òa, tôi khóc lớn, vừa mở cửa vào vừa khóc, hét vào bên trong. “Xin hãy hạ dao xuống! Nó là con trai của tôi!”

Xông vào bên trong, ánh mắt của những người trong phòng khi đó đều đổ dồn lên tôi.

Dưới ánh mắt của mọi người, tôi nấc lên một tiếng lớn.

Mọi người: “…”

Tôi: “…”

Tôi không biết khi nào thế giới sẽ bị hủy diệt hay còn vé để tham dự Khoái Lạc Tinh Cầu hay không.

Thôi bỏ đi, Hoán Hùng có thể được chết dưới dao mổ cũng là một vinh dự.

Tôi gượng cười, sau đó xoay người rời đi.

Đúng lúc này bạn cùng phòng của tôi đến.

Cô ấy nói thông thạo phương ngữ Đông Bắc, lớn tiếng nói: “Ôi, xin lỗi nha. Tớ quên nói cho cậu biết ở tầng này có đến hai phòng thí nghiệm. Cậu có đến đúng chỗ không vậy? Con trai của cậu đâu? Để tớ đi xem con trai của cậu thế nào rồi.”

Mọi người: “…”

Tôi đau lòng khóc thầm, không sao cả, cuộc đời vốn dĩ ngắn ngủi, chỉ cần nhẫn nại thì mọi chuyện đều sẽ vượt qua.

Đang tự vun đắp tâm lý cho bản thân, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, sau đó là giọng nói ngập ngừng của Sở Từ.

“Đây có phải là con trai của cô không?”

Nhắm mắt lại, tôi quay lại phía sau, nhận lấy con trai của mình, che miệng lại, nở một nụ cười lịch sự. “Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mọi người.”

Sở Từ mỉm cười nói: “Mày chạy cũng nhanh đấy, tao đã chuẩn bị sẵn dao mổ rồi.”

Đối phương có nụ cười rất đẹp, khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi đã yêu Sở Từ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ vào đứa con trai của mình, tôi nói với anh. “Nhưng con trai của tôi đang bị bệnh, anh lại dùng dao mổ nó, chắc chắn sẽ làm nó bệnh nặng hơn. Anh định làm sao đây?”

“Bồi thường?”

Sở Từ mím mím môi, hỏi tôi. “Cô muốn tôi bồi thường thế nào đây?”

Tôi mở to mắt, đáp: “Hay là anh mời tôi đi ăn tối?”

Anh ấy sững người một lúc, sau đó đáp lại. “Được.”

Sau khi nhận được lời khẳng định của Sở Từ, tôi vui vẻ ôm con hamster rồi rời đi.

Bạn cùng phòng cùng mấy người bạn của tôi bảo chuyện của Hoán Hùng không phải là chuyện quan trọng, chỉ là bị cảm nắng nhẹ thôi. Sau khi khuyên tôi đừng quá lo lắng, tôi mới muộn màng nhớ lại mình quên không xin phương thức liên lạc với Sở Từ.

Ôm tâm trạng chán chường, mấy ngày liền tôi không đi tìm anh ấy.

Đúng lúc này Sở Từ chủ động tìm tôi, trước cửa lớp họp, anh gọi tên tôi rồi hỏi: “Cô có muốn ra ngoài ăn không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.