Chương 8:
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông báo thức của đồng hồ đánh thức.
Đầu óc vẫn còn đang mơ màng, tôi thu xếp đồ dùng rồi chuẩn bị lên lớp.
Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá, tôi bắt gặp một bóng người quen thuộc, là Sở Từ.
Anh ấy nhìn rất tiều tụy, hai mắt thâm quầng, cùng với sắc mặt tái nhợt, lúc này trông giống hệt hồn ma.
Hai chúng tôi cùng lúc nhìn thấy đối phương, mắt của Sở Từ sáng lên, anh đi về hướng tôi. “Nhiên Nhiên.”
Khi trông thấy có vẻ như tôi muốn phớt lờ mình, ánh mắt của anh ấy ảm đạm đi.
Tôi ngó lơ Sở Từ, sau đó cùng mấy cô bạn cùng phòng đi lên lớp.
Sở Từ không nói gì, chỉ im lặng đi theo sau chúng tôi.
Tôi mím môi, im lặng một lúc, cuối cùng vì không thể nhịn nổi nữa mà buộc miệng hỏi: “Sở Từ, tại sao anh lại đi theo chúng tôi?”
Sở Từ liếm khóe môi, nhìn tôi rồi dè dặt nói: “Anh, anh muốn cùng em đến lớp.”
“Không cần, anh đi đi.”
Nói xong, tôi quay mặt đi, không muốn đối diện với anh ấy nữa.
Nhưng Sở Từ lại cố chấp đi theo sau, cho đến tận khi chúng tôi bước vào lớp học.
Cô bạn cùng phòng nháy mắt ra hiệu với tôi, ngầm hiểu ý mà đẩy tôi ra ngoài rồi ngồi xuống.
Sở Từ không chút do dự ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi bĩu môi, lật mấy trang sách ra, giả vờ như không thấy anh ấy muốn nói gì đó nhưng do dự rồi lại thôi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên hai lần, khi giáo viên không chú ý, tôi đã lén mở điện thoại lên để kiểm tra tin nhắn.
Là tin nhắn Gấu nhỏ gửi cho tôi.
[Tớ sẽ ở lại đây thêm một ngày nữa, ngày mai mới về. Hôm nay cậu có muốn đến cùng chụp ảnh nữa không?]
Khóe môi tôi nhếch lên: [Dĩ nhiên là muốn rồi, tớ rất thích những chị em gái xinh đẹp mà! Hôn gió]
Suy nghĩ một chút, tôi nhắn thêm: [À mà tớ có thể dẫn thêm một người nữa được không? Anh trai của tớ cũng là một cosplayer chuyên nghiệp, tớ nghĩ ba chúng ta có thể chụp được những tấm ảnh rất đẹp đó]
Gấu nhỏ: [Tất nhiên là được rồi. Có phải là anh chàng Gojo Satoru ngày hôm qua không? Anh ấy nhảy cũng được quá chứ. *Gãi đầu]
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sở Từ nhẹ nhàng kéo tay áo của tôi. “Nhiên Nhiên, em đang nhắn tin với ai mà vui quá vậy?”
Nhanh chóng thu lại nụ cười, tôi gượng gạo đáp lại. “Liên quan gì đến cậu, bạn học Sở? Hơn nữa, xin đừng tùy tiện chạm vào tôi.”
Sở Từ sững người mất một lúc, khóe môi rũ xuống, đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi, hệt như một em cún bự bị bỏ rơi.
Cứu mạng! Làm sao mà tôi có thể chống đỡ được chuyện này đây!
Dời tầm mắt sang hướng khác, thầm niệm chú phải tịnh tâm hàng chục lần.
Không được để vẻ ngoài này của anh bị đánh lừa nữa! Sở Từ là một tên trai tồi!
Thở dài một hơi, tôi cap lại đoạn trò chuyện với Gấu nhỏ rồi gửi sang cho Thẩm Dĩ An.
[Anh có muốn đến không?]
Thẩm Dĩ An trả lời rất nhanh: [Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?]
Tôi nheo mắt: [Chủ tịch hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất của tập đoàn Thẩm thị lại lười biếng không muốn làm việc, chuyện này có ổn không?]
[Đừng nói nhảm.]
Tôi nhếch môi: [Em đã hẹn gặp Gấu nhỏ ở cổng trường, cũng đã gửi định vị địa điểm cho cô ấy rồi. Nếu có thời gian thì anh đến thẳng cổng trường em luôn đi, sau đó chúng ta cùng nhau xuất phát.]
[Được.]
“Nhiên Nhiên” Sở Từ lại gọi tên tôi. “Em lại cười nữa rồi.”
Tôi vỗ vỗ gò má của mình, trừng mắt nhìn, nói: “Việc học khiến tôi vui, xin đừng làm phiền tôi học.”
Sở Từ: “…”