Nhiên Sở

Chương 10



Chương 10:

Sở Từ gật đầu, cả tôi và Gấu nhỏ ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu gì.

“Nhà họ Sở?”

“Nhà họ Sở, là nhà giàu số một thành phố chúng ta.”

Lời nói bâng quơ của Thẩm Dĩ An khiến tôi sững người.

“Ai? Sở Từ? Người giàu nhất thành phố?”

“Không thể nào!” Tôi cố gắng bác bỏ. “Lúc tôi còn ở bên anh, anh có bao giờ chịu mua một đôi giày phiên bản giới hạn đâu. Cho nên vào sinh nhật anh tôi đã mua tặng một đôi với lý do kỷ niệm ngày chúng ta bên nhau!”

Sở Từ bất lực nhìn tôi. “Lúc đó anh nghĩ rằng đôi giày ấy tuy có đẹp thật nhưng không đáng để bỏ tiền ra mua, thế nên anh đã không mua nó. Nhưng khi em mua nó tặng cho anh, anh thật sự rất cảm động.”

Khóe miệng tôi giật giật, bắt đầu đau lòng thay cho ví tiền của mình.

Thẩm Dĩ An chậc lưỡi, cầm tấm chi phiếu của Sở Từ, nói: “Đây có phải là chi phiếu không, tôi sẽ nhận nó, nhưng hai người chỉ có thể đứng đây nói chuyện thôi.”

Tôi trừng mắt nhìn Thẩm Dĩ An.

Anh ấy nhún vai, thản nhiên nói: “Cũng đâu còn cách nào khác, số tiền cậu ta đưa thật sự rất nhiều.”

Ha, Thẩm Dĩ An đúng là anh trai của tôi, sẵn sàng đem bán tôi mà không chút do dự.

Sở Từ kéo góc áo của tôi. “Nhiên Nhiên.”

Tôi phớt lờ anh ta.

Anh ấy cụp mắt xuống, giọng nói đau lòng buồn bã. “Nhiên Nhiên, anh muốn biết là tại sao em lại muốn chia tay với anh. Anh không muốn mọi chuyện chưa rõ ràng đã bị phán án tử.”

Tôi cắn môi, nhỏ giọng thì thầm. “Em cũng không biết. Rõ ràng anh chỉ xem em là công cụ để chữa bệnh, sao bây giờ lại giả vờ tỏ ra yêu thương em.”

“Công cụ? Chữa bệnh?” Vẻ mặt của Sở Từ đầy nghi hoặc. “Khi nào anh…”

Tôi ngắt lời anh. “Anh không cần giả vờ, cũng không cần thừa nhận! Khi đứng ở cửa em đã nghe thấy hết! Cuộc nói chuyện của anh với bác sĩ tâm lý!”

Sở Từ chau mày, suy nghĩ một lúc rồi sững người. “Ngày hôm đó em đứng ở cửa nghe thấy hết rồi?”

Tôi cụp mắt xuống. “Ừm, em đã nghe hết cả rồi. Anh chỉ muốn nhờ vào em để chữa bệnh.”

Thật ra ngày hôm đó tôi chỉ định đến bệnh viện nơi Sở Từ đang thực tập để tạo cho anh ấy một bất ngờ.

Nhưng đổi lại tôi nhìn thấy anh bước vào phòng tư vấn tâm lý.

Tôi còn tưởng tinh thần của Sở Từ đang bị căng thẳng quá độ, có thể là bị trầm cảm. Vì lo lắng nên tôi đã lén lút đến nghe trộm bên cánh cửa phòng đang hé mở.

Tôi chỉ nghe được những âm thanh ngắt quãng bên trong phòng truyền đến.

Tôi nghe được Sở Từ nói: “Chứng chóng mặt đã đỡ hơn nhiều… Cuối cùng cũng tìm được, tôi chỉ cảm thấy yên tâm khi nắm tay cô ấy.”

Lại nghe bác sĩ nói qua về hội chứng Skin Hunger*, sau đó đối phương còn yêu cầu anh cần phải quan sát thêm một thời gian.

(*) Hội chứng Skin Hunger: Là một triệu chứng tâm lý gọi chung khi một người có mong muốn sâu sắc tiếp xúc thân thể với người khác.

Toàn thân tôi như bị dội một xô nước lạnh từ đầu đến chân.

Không ngờ Sở Từ ở cạnh tôi chỉ vì mục đích chữa bệnh.

Hôm đó tôi đã khóc suốt một đêm, cuối cùng đưa ra một phương án cho là ngầu nhất. Đó là chia tay Sở Từ trước mặt các bạn học cùng lớp.

Nghe tôi nói xong, Sở Từ thở dài nói: “Xin lỗi, anh không nghĩ điều đó lại khiến em có hiểu lầm nghiêm trọng như vậy.”

Đưa tay lên lau khóe mắt, tôi nói: “Dù có hiểu lầm gì nhưng do chính tai em nghe thấy, anh không cần phải chối nữa.”

Sở Từ nắm tay tôi, nghiêm túc giải thích. “Bác sĩ tâm lý đó thật ra là bạn trai của em họ anh, em họ của anh bị chóng mặt, đáng ra hôm đó em ấy đến lấy thuốc nhưng có việc bận nên anh đã đến thay.”

Tôi sững người, hỏi: “Vậy còn hội chứng Skin Hunger thì sao?”

Vẻ mặt của anh đỏ bừng, ngượng ngùng thì thầm. “Anh từng nghĩ mình bị mắc hội chứng đó.”

Tôi: ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.