Chương 7: Địa vị thấp kém
Tôi im lặng, không trả lời được.
Trái lại người đang kẹp điếu thuốc trên tay, Phó Thời Chinh lại có vẻ mặt điềm tĩnh và lạnh nhạt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Tiện, anh ta còn đưa tay lên rít một hơi thuốc.
Phó Thời Chinh xem chừng không định trả lời câu hỏi của Phó Tiện.
Tôi cảm thấy bối rối.
Chuyện này phải nên nói thế nào đây?
Không lẽ nói chiều nay tôi đến một trung tâm thương mại xa hoa đi dạo, rồi vào vệ sinh nam ở đó, tiếp theo lại còn đưa cho anh trai của anh ở phòng kế bên một miếng bvs sao?
Như thể chẳng khác nào bày ra sự ngốc nghếch của bản thân.
Trong khi tôi đang do dự, giọng nói của Phó Tiện lại truyền đến lần nữa.
“Đi thôi.”
Nói xong, anh ta di chuyển xe lăn, xoay người rời đi.
Tôi vội vàng đi theo, khoảnh khắc đi ngang qua Phó Thời Chinh, anh ta đột nhiên lên tiếng. Ngữ điệu đè nén trầm thấp: “Thuốc không tệ.”
“…Cảm ơn.”
Sau cuộc trò chuyện hai câu không thể hiểu được kết thúc, tôi chạy nhanh ra ngoài, chủ động giúp phó Phó Tiện đẩy xe lăn.
Tôi không ngốc, bản thân tôi biết rõ ai mới là kim chủ của mình.
Dù Phó Thời Chinh so với em trai thì anh ta giàu hơn nhiều.
Có lẽ nhà họ Phó đông người, mặc dù nói là tiệc gia đình nhưng sự thật lại giống một buổi tiệc rượu của giới thượng lưu hơn.
Tôi đứng phía sau Phó Tiện, tay đặt trên xe lăn, mỉm cười nhìn mọi người đi qua.
Có điều, xung quanh có nhiều người tới lui như vậy, nhưng không một ai dừng lại để chào hỏi Phó Tiện.
Xem ra thì, Phó Tiện không chỉ mất đi vị trí người thừa kế, mà địa vị của anh ta trong gia tộc cũng thấp một cách đáng thương.
Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy có chút đau lòng cho anh.
Nhưng vị kim chủ này đây dường như không chút bận tâm về chuyện đó, ngược lại trông anh ta còn vui vẻ và nhàn rỗi.
Phó Tiện đưa tay lấy một miếng bánh ngọt đặt trên bàn.
Tay trái cầm bánh ngọt, tay phải vẫy vẫy ra hiệu gọi tôi lại.
“Đến đây.”
Tôi ngoan ngoãn rướn người về phía trước, một bàn tay liền bóp lấy má tôi, sau đó miếng bánh ngọt được làm tinh xảo kia bị nhét vào trong miệng tôi.
Một vị ngọt nhàn nhạt tràn ngập giữa môi và răng.
Phó Tiện phủi tay, không chút để ý gạt những vụn bánh ngọt dính trên ngón tay mình.
“Mùi vị thế nào?”
“Ngon lắm!”
Anh ta gật đầu. “Vậy lát nữa gói lại mang về.”
Tôi ngẩn người, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh trong những buổi tiệc ở quê hồi tôi còn nhỏ, mấy bác gái cầm túi nilong gói gà nướng mang về.
Khi vừa định thần lại, tôi lặng lẽ nắm chặt tay vịn của chiếc xe lăn.
Có vẻ như địa vị của Phó thiếu gia này ở nhà họ Phó quả thực rất thấp.
Trước kia tôi thường đọc qua mấy tiểu thuyết tổng tài, bình thường khi thấy bạn gái thích ăn món gì, các thiếu gia nhà giàu đều sẽ vung tay lên.
“Lát nữa anh sẽ bảo đầu bếp làm thêm mấy phần nữa cho em.”
Còn vị Phó thiếu gia đáng thương của chúng ta thì vung tay lên.
Gói lại mang về.