Người Tình Trong Tim

Cô nhi viện



Chương 22: Cô nhi viện

Bị câu trả lời này làm sốc, mất một lúc lâu sau tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Hôn lễ ngày đó… Không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?”

Phó Tiện nhìn chằm chằm tôi một lúc, những ngón tay thon dài xoa giữa chân mày, bất lực thở dài.

“Nghĩa là em thật sự chưa từng nhận ra anh?”

Tôi không hiểu gì.

Tôi phải nhận ra anh thế nào?

Phó Tiện là thiếu gia nhà họ Phó, con tôi là con của một nhà bình thường, hơn lại còn là con nuôi.

Nếu không xảy ra giao dịch hôn nhân này, chúng tôi sẽ là người của hai thế giới, mây và bùn làm sao có thể liên quan đến nhau được.

Phó Tiện vẫy tay với tôi. “Lại đây.”

Việc di chuyển của anh không tiện nên tôi ngoan ngoãn đi qua rồi ngồi bên cạnh.

Phó Tiện đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Tư Dao, anh đã nói với em, anh là con rơi của Phó Tri Thành lúc trẻ.”

“Vậy em có biết anh lớn lên ở đâu không?”

Tôi lắc đầu.

Giọng anh nhấn mạnh từng chữ: “Ở cô nhi viện.”

“Cô nhi viện Cẩm Tâm.”

Cả người tôi cứng đờ, ánh mắt cẩn thận lần theo đường nét trên khuôn mặt Phó Tiện, cố gắng đối chiếu khuôn mặt trước mặt mình cùng với một người luôn ẩn sâu trong ký ức tôi.

Dường như có chút giống…

Rồi lại không thể tin được.

Có lẽ là, tôi đã đoán được thân phận của Phó Tiện.

Tôi chỉ tay vào anh rồi chỉ vào chính mình, muốn mở miệng nói nhưng trong phút chốc lại mất tiếng, không thể phát ra âm thanh nào.

Bàn tay Phó Tiện đặt trên tóc tôi, nhẹ nhàng xoa xoa.

Anh lên tiếng, giọng của Phó Tiện cũng có nghẹn ngào “Xem ra, em vẫn còn nhớ anh.”

Nước mắt của tôi cũng lập tức rơi xuống.

Đương nhiên là nhớ rõ.

Khi đó tên anh không phải Phó Tiện, mà là Châu Niệm Thành.

Châu là họ của mẹ anh, còn Thành là Thành trong Phó Tri Thành.

Khi đó tôi cũng không tên là Tư Dao, từ khi sinh ra tôi đã bị vứt bỏ, không có họ, viện trưởng đã đặt tên tôi là Quan Hân.

Tôi là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, còn Phó Tiện vốn dĩ có mẹ, nhưng mẹ anh lại bỏ rơi anh.

Năm được đưa đến cô nhi viện, Phó Tiện chỉ mới sáu tuổi.

Trong ký ức của tôi có một cậu bé với khuôn mặt đẹp, nhưng dáng người lại gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt xanh xao, rõ ràng trước khi bị vứt bỏ được mẹ ruột nuôi dưỡng mà lớn lên, nhưng bộ dạng lại trông suy dinh dưỡng trầm trọng.

Khi đó Phó Tiện yếu ớt, mẫn cảm, gầy yếu đã vậy còn nhát gan.

Thân hình gầy gò nhỏ bé kia đến mức tưởng chừng chỉ cần phảng phất một cơn gió thổi qua sẽ vỡ tan mất.

Cho nên là một thành viên mới của cô nhi viện, Phó Tiện bị một đám nhóc khi dễ bắt nạt, cuối cùng vẫn là tôi nhìn không vừa mắt nữa, từ trong một đám con trai cứu anh ra.

Từ nhỏ tôi đã là trùm ở đó, cùng lắm lúc trước vì cứu Phó Tiện, tôi cũng không ít lần đánh nhau với đám đệ tử kia.

Sau vài lần giết địch 800, thiệt hại về ta 1000, đám nhóc kia mới sợ tôi, từ bỏ việc bắt nạt Phó Tiện.

Sau đó, anh liền thành tuỳ tùng nhỏ của tôi.

Thậm chí đến cả khi tôi đi vệ sinh, tiểu gia hỏa này cũng phải ngồi xổm ngoài cửa canh chừng.

Khi ngủ, giường của Phó Tiện kê sát giường tôi, nhất định phải lén lút nắm chặt tay của tôi thì mới có thể bình yên chìm vào giấc ngủ được.

Phó Tiện là một đứa trẻ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Ít nhất khi đó là vậy.

Tôi dốc lòng bồi dưỡng, tuỳ tùng nhỏ Phó Tiện đã từ một con cừu con yếu đuối mong manh tiến hóa thành công trở thành một con sói con.

Anh cao lớn hơn, cũng có thêm chút da thịt, khuôn mặt còn non nớt kia cũng đẹp hơn nhiều.

Hơn nữa, cũng không biết từ khi nào Phó Tiện đã thay đổi từ một đứa trẻ nhút nhát, yếu ớt trở thành người giỏi đánh nhau nhất cô nhi viện.

Chỉ cần có người dám nói xấu tôi, anh liền thu nắm đấm xông tới, lần nào cũng như bày ra dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Cứ như vậy, trong cô nhi viện không ai dám gây sự với chúng tôi, cũng không ai để ý đến chúng tôi.

Tôi thấy có chút cô đơn, nhưng Phó Tiện lại vui mừng vì được yên tĩnh.

Dường như với anh, chỉ cần mỗi ngày đều được ở bên cạnh tôi là đủ mãn nguyện rồi.

Nhưng thời gian tốt đẹp thì sẽ không kéo dài được lâu.

Có một đoạn thời gian, tôi phát hiện Phó Tiện dường như thay đổi thành một con người khác, tinh thần luôn hoảng hốt, dễ giật mình, thậm chí bắt đầu cự tuyệt những lúc tôi chạm vào người anh.

Mới đầu tôi rất tức giận, nhưng sau đó, tôi vô tình phát hiện ra.

Là viện trưởng, cô viện trưởng trung niên vẫn luôn ôn hòa lương thiện, hóa ra lại là một kẻ có sở thích ái nhi.

Mà Phó Tiện ngũ quan đẹp, không còn xanh xao nghiễm nhiên trở thành mục tiêu mới của bà ta.

Đêm Phó Tiện trốn khỏi cô nhi viện, trước khi đi, chúng tôi thậm chí còn không kịp nói với nhau câu nào.

Sau lần đó, tôi chưa từng gặp lại Phó Tiện.

Về sau, tôi thường nghĩ đến anh.

Tôi vẫn luôn cho rằng có lẽ Phó Tiện đã không còn nữa. Trong thời đại mà con người vô cảm, một cậu bé sáu tuổi nhạy cảm và cực đoan trốn khỏi cô nhi viện, dựa vào đâu sống sót được?

Tôi luôn suy nghĩ, trong những cô nhi viện khác hẳn là cũng có những cậu bé giống như Chu Niệm Thành lúc trước?

Xanh xao, yếu ớt, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Nhưng đôi khi, tôi lại sầu não nghĩ, chắc không có cậu bé nào đẹp như thế, mặc dù vẫn chưa trưởng thành, nhưng khuôn mặt vẫn làm người ta cảm thấy đẹp đến choáng ngợp.

Choáng ngợp cho đến nhiều năm sau khi đã trưởng thành, thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ về cậu bé trong ký ức kia, vẫn luôn nhớ tới đôi mắt như nai con đó.

Vậy nên khi trưởng thành, tôi cực kỳ yêu tiền.

Và tất cả số tiền tôi kiếm được đều được quyên góp cho cô nhi viện.

Tất nhiên là không phải quyên góp cho cô nhi viện năm đó. Năm đó, viện trưởng lỡ tay giết chết một bé trai trong cô nhi viện, sau đó một loạt tội ác liên tiếp bị điều tra tố giác. Bà ta bị tống vào tù.

Tất cả đều là những chuyện xảy ra sau khi tôi rời cô nhi viện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.