Chương 3:
Trương Đức Thuận như không nghe thấy, chỉ cúi đầu lau đi lớp phấn trang điểm trên mặt tôi mới vừa thoa không bao lâu.
Tay nghề của hắn là đỉnh cao, tôi nằm trên đó da trắng như tuyết, mặt phấn sinh xuân, hoàn toàn không thể nhận ra là người đã chết.
Tôi đã từng nghĩ tới, bộ dáng mặc mũ phượng khăn quàng vai gả cho Tiêu Ngọc Tuyên.
Không ngờ cuối cùng lại là bộ dạng này gả cho thái giám Trương Đức Thuận.
Tiêu Ngọc Tuyên say quá, cố chấp đập cửa:
“Giang Hoà, sao nàng không hiểu ta. Ta ở vị trí này, ta chỉ có thể cưới Mục Nhược Yên làm hoàng hậu. Binh quyền của Mục gia, ta không thể không kiêng kỵ…”
Hắn kể ra nỗi khổ của mình, nhưng tôi lại thấy, nếu hắn không làm hoàng đế, chắc chắn sẽ là con hát rất hay.
“Bệ hạ, nơi này không phải là nơi người nên đến.”
Giọng nữ phẫn nộ khiến tôi giật mình nhìn ra ngoài cửa.
Có người đã mời Thái hậu đến.
Tôi nhìn Trương Đức Thuận mặt không đổi sắc, ra khỏi cửa.
Từ khi Tiêu Ngọc Tuyên ra khỏi lãnh cung đến khi được hoàng đế coi trọng là nhờ vào Giang gia tôi.
Hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, hơn một nữa là dựa vào Thái hậu Cao Dung.
Cao Dung từng có một nhi tử, cùng tuổi với Tiêu Ngọc Tuyên, chỉ là năm 4 tuổi không may rơi xuống hồ chết đuối.
Thân thể bà không tốt, dưỡng bệnh nhiều năm nhưng vẫn không thể có con nối dõi.
Tiêu Ngọc Tuyên đột nhiên xuất hiện liền thu hút chú ý của bà.
Con cháu Cao gia đều có người làm việc ở Hàn lâm viện và Đại lý tự, liền nâng đỡ Tiêu Ngọc Tuyên lên nắm quyền.
Đương nhiên trong cuộc tranh giành ngôi vị cuối cùng kia, Mục gia cũng không ít lần ra tay.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn hẳn là đem ngôi vị hoàng hậu ra đánh đổi mới có thể lấy được.
Cho nên làm gì có chuyện thân bất do kỷ, cuối cùng thì chính là do Tiêu Ngọc Tuyên quá tham lam.
“Mẫu hậu, đã trễ thế này, thân thể người không được tốt, sao lại đến nơi dành cho hạ nhân này?”
Tiêu Ngọc Tuyên giờ phút này tỉnh táo không ít, lễ phép thỉnh an Cao Dung.
Cao Dung cười lạnh một tiếng: “Hoàng đế đến được, vì sao ta không thể đến?”
Lúc này hiển nhiên không thể xé toạc mặt nhau, Tiêu Ngọc Tuyên liếc mắt nhìn lại cánh cửa vẫn đóng chặt, bước lên đỡ Cao Dung rời đi.
“Trẫm đưa mẫu hậu về cung, trời tối rồi, bị cảm lạnh không tốt.”
Quả nhiên là một người con hiếu thảo.
Nhưng những gì hắn nghĩ trong lòng, sợ là Cao Dung hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Tiêu Ngọc Tuyên nỗ lực ba năm, nhưng giang sơn này vẫn có một nửa nằm trong tay Cao gia.
Bọn họ đi rồi, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, Đức Thuận bước ra.
Hắn khom lưng, bước từng bước một run rẩy đi vào trong sân, ngồi xuống bàn đá.
Lúc này hắn chưa buộc tóc, chưa bôi son phấn, ngũ quan được ánh trăng chiếu rọi trông non nớt dịu dàng.
Tôi bỗng nhiên choáng váng, lúc này mới nhớ tới vị thái giám nắm quyền này năm tuổi đã bị bán vào trong cung, đến nay cũng mới vừa qua tuổi trưởng thành.
Ngồi được một lúc, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn tay.
Khăn tay thêu này méo mó, chẳng nhìn ra được là hoa văn gì.
Ở góc dưới bên phải thêu một chữ “Hòa”.
Khăn tay này hình như là của tôi?
Là chiếc khăn tay đầu tiên tôi thêu lúc bị ép học nữ công, nghĩ là có ý nghĩa kỷ niệm nên cứ giữ mãi.
Sau này có lần vào cung, gặp được một tiểu thái giám bị đánh gậy.
Hắn cắn chặt môi, một tiếng cũng không kêu.
Khoé môi bị cắn đến chảy máu, bộ dáng quật cường nhìn mà không đành lòng, tôi bèn sai nha hoàn đưa một chiếc khăn tay cho hắn cắn.
Hình như chính là chiếc khăn tay này.
Lúc ấy hắn là một tiểu thái giám, tên là gì thì tùy ý chủ tử cao hứng.
Chỉ có những thái giám được đi hầu cận hoàng đế mới có tư cách mang họ Trương, mà đời hắn là Đức chữ lót, chữ “Thuận” là do Tiêu Ngọc Tuyên ban tặng.
Chắc là có ý nghĩa thuận theo ý tứ.
Vậy nên Trương Đức Thuận giấu giếm tin tôi chết, là để báo ơn sao?
Nhưng cũng phải thôi, một hoàng tử không được sủng ái cũng sống khổ sở thế này, huống chi là một tiểu thái giám.
Không biết lúc nào, tôi đã cùng Trương Đức Thuận ngồi qua một đêm.
Hắn nhìn chiếc khăn tay cả đêm, tôi cả đêm nhìn những vì sao.
Đây là lần đầu tiên sau khi tôi chết, không phải trải qua một mình.