Thiếu Nhi Mét Tám Sáu Múi

Phũ 32 lần



Chương 1: Phũ 32 lần

Người đời có câu: “Nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa”

Nhưng có lẽ tôi chỉ là một con muỗi bị ngăn cách với Tạ Dực bởi một tấm màn mỏng.

Tôi theo đuổi anh suốt một năm rưỡi nhưng đã bị từ chối hết ba mươi hai lần.

Hehe, đừng tưởng tôi không biết anh đang diễn trò lạt mềm buộc chặt nhé, anh bạn.

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở dưới lầu ký túc xá của anh, anh ấy đi dép lê, uể oải bước ra ngoài: “Nói đi, lần này em lại bịa lý do gì đây?”

Tôi đưa chiếc túi trên tay và mỉm cười: “Ngày Tết Thiếu Nhi này không phải dành cho anh sao, ông già?”

Mỗi lần bị đưa vào danh sách đen, tôi phải tìm cớ gọi anh ra ngoài, dỗ dành anh, cố để được thả ra khỏi phòng sám hối sớm nhất có thể.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tạ Dực mở túi quà ra, vẻ mặt chán ghét nói: “Đây là gì chứ? Ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng đấy. Còn cái gì đây? Que cay? Ăn nhiều quá bị đau bụng đó. Chuyện lạ này là sao? Em cố ý mang đến để hại tôi đúng không…”

“Vậy thì trả lại cho em!”

Tôi đưa tay ra để chộp lấy nó, nhưng anh né đi, mặt tôi đập thẳng vào vai anh.

Mascara bị nắng làm nhòe lem vào áo phông trắng của anh.

Cũng may là anh ấy không để ý.

“Đã cho tôi rồi thì nó là của tôi, em còn muốn lấy lại à?” Tạ Dực cười một tiếng rồi ôm chiếc túi vào lòng.

Lòng tôi chợt đau nhói, thốt một câu không đúng lúc: “Vậy thì trái tim em đã trao cho anh lâu vậy rồi, sao anh lại không nhận?”

Nhất thời anh ấy không biết nói gì. Giằng co một hồi, anh đổi chủ đề, lấy một tấm vé số từ trong túi quần ra và đưa cho tôi: “Đi nhận giải giúp tôi đi, tôi trúng được năm trăm tệ.”

Hừm, năm trăm tệ! Xem tôi có ăn chặn tiền của anh không. Nó đã vào tay tôi thì sẽ là của tôi!

“À, còn nữa.” Tạ Dực nói thêm: “Em tiện đường đi nhận hàng chuyển phát nhanh giúp tôi luôn đi. Cứ để ở chỗ em trước cũng được, tối tôi sẽ đến lấy.”

Tôi cầm tờ vé số của anh ấy, cẩn thận gấp lại và cho vào ốp điện thoại: “Anh mua cái gì vậy? Anh không muốn em mang đến cho anh à?”

Dù có buồn thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải hỏi cho rõ.

Anh ấy lắc đầu một cách thờ ơ: “Buổi tối tôi phải đi ra ngoài, lúc trở về đi ngang qua chỗ em rồi lấy.”

“Anh đi đâu vậy?”

“Bí mật.”

“Nói đi nói đi…”

Anh khịt mũi rồi quay người bước vào tòa nhà ký túc xá.

Không hổ là nam thần của tôi, ngay cả bóng lưng cũng đẹp hơn cả bóng lưng của tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.