Thiếu Nhi Mét Tám Sáu Múi

Chương 18



Chương 18:

Sau khi lão Lý rời đi, tôi và Tạ Dực không nhịn được mà bật cười.

“Cảm thấy như chúng ta là hai học sinh tiểu học mắc lỗi bị giáo viên mắng vậy.” Tôi đóng máy tính lại và cất vào cặp.

Tạ Dực chống cằm, nhìn về phía trước: “Nếu biết lão Lý chưa về thì tôi đã không đến đây rồi.”

“4 giờ chiều nay ông ấy dạy Java cho sinh viên năm 2 ở phòng 1206. Anh quên rồi à?”

Biểu cảm của Tạ Dực có chút tiếc nuối: “Từ khi chuyển ra ngoài sống để thuận tiện cho việc đi làm, có nhiều chuyện ở trường tôi không nhớ được.”

Tay tôi như đông cứng trong không khí.

Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của anh ấy, lúc này tôi cảm thấy rất khó chịu.

Anh ấy sẽ rời trường trước tôi và bước vào xã hội trước.

Cơ hội để chúng tôi có thể tiếp xúc càng ngày càng ít, đoạn giao nhau giữa hai cuộc sống cũng càng ngày càng ít hơn.

Lúc ở trường tôi đã không thể theo kịp anh ấy, vậy sau khi anh ấy tốt nghiệp thì tôi nên làm gì bây giờ?

Thậm chí tôi không dám nghĩ về nó.

Chúng tôi cùng nhau xuống căng tin ăn cơm. Khi đi bộ về ký túc xá, đầu óc tôi rối bời.

Nhiều lần Tạ Dực nói nhưng tôi không đáp lại.

Khi nói lời tạm biệt ở tầng dưới của ký túc xá, chúng tôi nhìn nhau và im lặng một lúc lâu.

Trong mắt anh tựa hồ có rất nhiều lời nói, nhưng cuối cùng chỉ biến thành một tiếng thở dài nhẹ nhàng rồi quay người rời đi.

Mấy ngày sau đó tôi đã làm việc một cách chăm chỉ, không có thời gian hay tâm trạng để đấu trí với Tạ Dực.

Anh ấy cũng ít đến tìm tôi hẳn.

Mặc dù cũng hiếm khi anh ấy đến gặp tôi.

Sau cái đêm mơ hồ đó, dường như có một số thay đổi khó nhận thấy giữa anh và tôi.

Lại có hơi xấu hổ.

Thật ra không phải là tôi không biết.

Cách anh ấy đối xử với tôi không giống như trước nữa.

Ngày xưa anh là đàn anh có chừng mực, luôn có khoảng cách rất xa.

Bây giờ anh ấy lại chuẩn bị cốc nước mới và dép cho tôi, còn mua tai nghe và máy tính cho tôi giống như của anh ấy.

Anh càng cư xử như vậy, tôi càng sợ hãi.

Trước đây tôi biết anh ấy không thích tôi nên tôi cũng không kỳ vọng gì.

Chỉ cần anh ấy không thân thiết với những cô gái khác và không đuổi tôi đi thì tôi sẽ luôn theo sau anh ấy.

Nhưng bây giờ, có phải anh ấy đã thích tôi không?

Anh ấy thích đúng không?

Chỉ vì tôi luôn nghĩ như vậy nên kỳ vọng của tôi ngày càng cao hơn.

Tôi bắt đầu sợ bị anh ấy từ chối.

Tôi sợ rằng khoảng cách giữa chúng tôi sẽ gần đến mức chỉ cần xé đi bức màn mỏng kia thì cuối cùng mới phát hiện ra đó là một bức tường sắt.

Sợ anh cho tôi sự dịu dàng vượt quá mong đợi rồi lại đẩy tôi trở về vực sâu.

Sợ rằng tôi chỉ bị lạc trong giấc mơ đẹp của riêng mình.

Sợ trong lúc không phòng vệ, bong bóng vỡ tan và bức màn mỏng sẽ hạ xuống.

Tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Trời dần tối, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn.

Chiếc gối hình cua ở đầu giường đang cười ngốc nghếch với tôi.

Tôi đã gửi tin nhắn cho Tạ Dực một giờ trước để nói với anh ấy rằng trời đang mưa, nhưng cho tới vài giây trước anh mới trả lời lại tôi

Nhân tiện, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đang trên đường đi làm về. Tôi sắp nghẹt thở mất!

Rốt cuộc Tạ Dực có thích tôi không thế?

Không được.

Tôi sẽ đi tìm anh và hỏi cho rõ.

Nếu anh ấy thực sự không thích tôi.

Vậy thì tôi sẽ…

Tôi cũng sẽ giả vờ như tôi không thích anh ấy!

Tôi cầm ô bước ra ngoài, gió lạnh lùa vào cổ, tôi rùng mình một cái.

Sau khi xuống xe, tôi thấy mưa càng lúc càng nặng hạt.

Mưa lớn một cách vô lý.

Ông trời ơi! Người có cần đúng người đúng hoàn cảnh như vậy không? Trời còn mưa to hơn ngày bị “bà dì” hành sống không bằng chít nữa đó.

Là muốn báo trước đêm nay con sẽ thất tình sao?

Phi, phi, phi, miệng quạ này!

Tôi kéo chặt áo khoác, bước nhanh về phía nhà của Tạ Dực.

Một đường tia lửa mang theo tia chớp lao thẳng vào cửa nhà anh.

Tôi không dám gõ cửa.

Đưa tay lên rồi hạ xuống.

Tôi nên nói gì với anh ấy đây?

Ép buộc hay dụ dỗ?

Nếu anh không yêu em, em sẽ phá anh mỗi ngày?

Không, tôi không đánh lại anh ấy.

Làm người đàn ông của tôi, 20.000 tệ một tháng, thấy sao? Không hài lòng sao?

Không, tôi không có tiền.

Tôi vẫn đang loay hoay thì cánh cửa tự mở ra.

Tạ Dực bước ra ngoài, chuẩn bị đội mũ trên áo lên.

Trong phòng tối đen như mực.

Thấy tôi đứng ở cửa, anh ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại đến đây? Tôi đang định tìm em đó.”

“Anh…” Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái quần jean màu xanh nhạt của anh, lo lắng túm vạt áo: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Sau một hồi im lặng, anh chậm rãi nói: “Vừa đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn nói. Vào đi.”

Anh ấy quay người sang một bên và đợi tôi đi vào.

Liệu câu trả lời tôi muốn nghe sẽ ẩn sau cánh cửa này sao?

Tôi bước vào phòng, cánh cửa sau lưng khoá lại.

Lạch cạch.

Đường lui của tôi đã bị đóng lại.

Tạ Dực định chạm vào công tắc trên tường, nhưng tôi đã lấy tay che nó lại trước mặt anh ấy: “Đừng bật đèn.”

Anh ấy rút tay lại, đứng im lặng, lặng lẽ đi về phía giữa phòng, cùng tôi rơi vào bóng tối.

Màn mưa bao trùm căn hộ nhỏ này, ngăn cách thời gian và không gian, như thể chúng tôi cùng nhau bị lưu đày trên hòn đảo cô đơn này trong một đêm mưa vậy.

Vết mưa trên kính đang bò loạn xạ, như trái tim tôi không tìm ra mối gỡ.

Giọng nói trầm thấp của Tạ Dực vang lên: “Ai nói trước?”

“Anh có thích em không?” Tôi không dám suy nghĩ nhiều mà buột miệng nói ra.

Thay vì trở thành một cô gái vô tư thì tốt hơn hết hãy cứ thẳng thắn đi!

Nói xong thì tôi lại hối hận.

Quá trắng trợn! Quá qua loa rồi!

Nhưng tôi thực sự muốn biết, rất muốn nghe câu trả lời của anh ấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.