Chương 7:
Một món Như Ý Hồng Ngọc nóng hổi được bưng đến trước mắt ta.
“Như Ý Hồng Ngọc”: món ăn được làm từ giá đỗ và thịt heo băm nhuyễn Từ Hy Thái Hậu thích nhất
Món này, cần phải đem từng sợi thịt thái cực nhỏ nhét vào trong giá đỗ rỗng.
Lúc trước ta là vì làm khó hắn, mới nghĩ ra món này.
“Đây là món bệ hạ thích ăn nhất, nhưng ta làm không hợp khẩu vị?” Hắn nhìn ta với một khuôn mặt mong đợi.
Ta nhìn bàn tay hắn bị đao rạch vô số vết thương nhỏ, trong lòng có chút đau.
“Trù nghệ thiên hạ đệ nhất thuộc về Thừa tướng nhà ta!” Ta nâng chén mì lên: “So với những món ăn do ngự trù trong cung làm thì tốt hơn rất nhiều.”
Nhà ta?
Hắn nghe được hai chữ này như mở cờ trong bụng, khóe môi nở nụ cười tựa như gió xuân tháng ba
“Vậy từ nay về sau, một ngày ba bữa của bệ hạ đều do thần phụ trách.”
Ba bữa một ngày?
Ta lập tức bắt lấy ống tay áo hắn trước khi hắn muốn đi nấu cơm trưa, nhìn ánh mắt chờ mong của hắn lại không nói ra được.
“Vất vả cho A Yến, trà thô cơm đạm là được, không cần đến mãn hán toàn tịch.”
Ngươi đem tâm tư đặt vào việc nấu ăn, nào có thời gian giúp ta thực hiện đại nghiệp bá chủ giang sơn.
“Ta không vất vả.” Hắn mỉm cười thoải mái, đặt bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay của ta.
“Nhiều nhất là ba món mặn một món canh, ta muốn cùng người cảm nhận được cuộc sống của một cặp vợ chồng bình dân.”
Thừa tướng, ngươi phải tập trung vào sự nghiệp của mình!
Đừng để vẻ đẹp của ta trì hoãn sự nghiệp!
Thuộc hạ nhìn thừa tướng đang bận rộn trong phòng bếp, tức giận đấm vào đầu mình.
“Người của chúng ta mượn lệnh của đại tướng quân, lệnh cho các tướng dưới trướng còn lại trấn áp phản tặc ở phía Nam, khá có hiệu quả.” Thuộc hạ nhớ tới chiến cuộc, tâm tình trở nên tốt hơn.
“Người có công, toàn bộ thăng lên cấp ba. Dưới trọng lợi tất có dũng phu, ở trước mặt quyền thế cùng tiền bạc, chỉ huy là ai cũng không quan trọng.”
Thuộc hạ tán thưởng gật đầu, lòng người cũng tốt chiến cuộc cũng được, thừa tướng nhà mình luôn có thể bày mưu tính kế.
Chỉ là nếu ngài ấy không ở trong nhà bếp thì hắn có thể càng thêm tin tưởng.
“Sáng nay người của bệ hạ xuất cung đi Nghi Đô.” Ám vệ hạ thấp giọng, nhắc nhở chủ tử nhà mình cẩn thận.
“Mục đích?” Hắn ghét bỏ đẩy ám vệ ra: “Cách xa đồ ăn một chút, trên người ngươi có mùi sẽ làm ảnh hưởng đến hương vị của món ăn, nhỡ đâu vì vậy mà bệ hạ không muốn ăn thì làm sao.”
“Nghi Đô lũ lụt, hiện tại người ở phía Nam tự lo cho bản thân còn không xong, tất nhiên sẽ không nhúng tay vào, bệ hạ sẽ phái người đó đi ứng phó.”
Hắn nhíu mày, vẻ mặt sầu não.
Nội tâm ám vệ mừng rỡ!
Chủ tử rốt cuộc cũng ý thức được bệ hạ không tín nhiệm hắn, đối với hắn trong ngoài không giống nhau.
Ngài mau nhìn thấu ý đồ của của bệ hạ, mưu triều soán vị quan trọng hơn!
“Ta có tội!”
Giọng điệu của hắn vô cùng tự trách mình.
“Mỗi ngày bệ hạ đều lao tâm lao lực xử lý tấu chương, còn phải phân tâm đi xử lý lũ lụt, mà ta chỉ biết trừ gian thần thu mất đất, đối với lũ lụt lại làm như không thấy.”
“Chủ tử!” Ám vệ cả kinh ngồi trên mặt đất.
Xong đời, não yêu đương không cứu được.