Chương 8: Đế vương vô tâm
Không thể không nói, khả năng chính trị của Quý Diễn thật sự rất nhạy bén.
Không đến nửa năm, liền thu phục Bắc Cương, tiện thể làm những người ở thành Nam phục tùng hắn.
Vấn đề nan giải trước mắt chỉ còn lại việc thu hồi đất bị mất ở sáu quận Tây Bắc và lũ lụt ở Nghi Đô, Bình Định.
“Nếu ta là nam tử, ta và ngươi nhất định là đồng minh.”
Quý Diễn đang xử lý tấu chương ngước mắt lên.
“Nếu bệ hạ là nam tử, hẳn là sẽ không sống được tới nay.”
Ta không tự chủ được run rẩy.
Cũng đúng, nếu ta là nam tử, lúc trước giết hắn thất bại chắc chắn sẽ bị Quý Diễn làm thịt.
Nhưng hôm nay toàn bộ tâm phúc của Quý Diễn đều đi tới Bắc Cương, chỉ còn sót lại binh lực trấn áp thành Nam.
Mùi hương khói trong đại điện càng ngày càng nồng.
Hắn cảm thấy đầu choáng váng, nhìn người trước mặt cũng dần không rõ.
“Thiên hạ đã ổn định, bệ hạ cảm thấy ta không có tác dụng?”
“Bắc Cương chỉ biết ngươi không biết trẫm, ba mươi vạn quân kia, thật sự làm cho trẫm ngày đêm ăn ngủ không yên.” Ta trào phúng cười: “Thái tổ dựa vào binh mã mưu cầu thiên hạ tiền triều, ta làm sao có thể mặc kệ một huyết mạch tiền triều có được binh quyền.”
“Người rốt cuộc có yêu ta hay không?” Hắn cầm tay người trước mặt, lại bị ta vô tình rút đi.
Binh mã bốn phía chạy tới, nhanh chóng giải quyết xong thế lực mà hắn lưu lại trong thành.
“Binh lính bệ hạ ẩn nấp từ khi nào?” Đôi mắt đẹp mắt của hắn tràn đầy tuyệt vọng.
“Nghi Đô lũ lụt đã sớm bình định, những lương thảo đưa đi sau đó đều là vì dưỡng binh.” Ta khoát khoát tay áo, ý bảo bọn họ lui ra: “Thái tổ từng nhậm chức đại nguyên soái của binh mã thiên hạ, giống như ngài ấy, năng lực chinh chiến của trẫm vô cùng tốt, văn lược của trẫm tuy không bằng ngươi, nhưng võ lược lại hơn ngươi một bậc.”
Ta lấy con dao găm ra.
“Lúc trước Thái tổ dùng thanh chủy thủ này kết thúc mạng sống của đế vương tiền triều, hiện giờ ta dùng nó đưa ngươi lên đường.”
“Đáp án thần đã biết.” Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: “Bệ hạ muốn thần chế/t, thần sẽ không sống.”
Ta biết, mặc dù hôm nay ta không có một binh một tốt, nhưng bởi ta có được tình cảm thật lòng của hắn nên cũng có thể dễ dàng định đoạt sự sống ch/ết của hắn.
Khi con dao của ta vào cơ thể hắn, trái tim ta cũng đau theo.
Chung quy lại là ta đã phụ những lời mà phụ hoàng dặn dò.
Đế vương vô tâm, nhưng ta vẫn không nhịn được động tâm.
Nước mắt làm mờ đôi mắt, ta không thể kiểm soát được hôn lên môi hắn.
Cảm nhận được cả người hắn run rẩy, hô hấp của ta cũng trở nên vô cùng dồn dập.
Khi hắn ngước mắt nhìn ta, trong mắt mang theo sự mãn nguyện làm tay ta không khỏi run rẩy.
Một tay hắn ôm ta vào trong ngực, hắn luôn luôn ôn nhu nho nhã, lần đầu tiên điên cuồng mà tràn ngập tính công kích.
Cho đến khi hắn hoàn toàn nhắm mắt lại nằm trong ngực ta không nhúc nhích, nụ hôn này mới miễn cưỡng chấm dứt.
Tiếng vỗ tay thanh thúy từ đại điện truyền đến.
“Bệ hạ quả nhiên ác độc, thừa tướng đối với ngài thật lòng như vậy, mà ngài vẫn có thể hạ đao.”
Ta nhẹ nhàng ôm Quý Diễn đi.
Thành chủ thành Nam chủ lo lắng nhìn thoáng qua.
“Người trẫm đã giết, ngươi cũng nên yên tâm cùng trẫm hợp tác, đem mười vạn binh mã giao cho trẫm đi.”
“Như đã nói, thần trở về liền viết một phong thư.” Trong mắt thành chủ tràn đầy gian trá.
“Người đâu, đem bút mài mực cho thành chủ.” Ta lấy ra con đao dính đầy máu tươi, lau trên người thành chủ: “Sớm xuất binh, dân chúng Tây Bắc sẽ bớt phải chịu một phần khổ sở.”
Thành chủ run rẩy dưới sự uy hiếp của cấm vệ quân.
Nếu không phải vì tận mắt nhìn Quý Diễn bị giết, hắn cũng sẽ không rơi vào cái bẫy của ta, hiện giờ rơi vào kết cục bị ta giam cầm.
Bàn tay ta để ở phía sau, không ngừng run rẩy, máu tươi nhỏ giọt xuống.