Chương 9:
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, liền nhìn thấy tiểu thái giám đang bận rộn trước mắt, bên cạnh có một thanh chủy thủ lau sạch sẽ.
“Ba ngày sau sẽ tỉnh, quả nhiên linh nghiệm.”
Ý ngươi là sao?
Hắn theo bản năng cúi đầu, xốc quần áo của mình lên, trên cơ bụng săn chắc chỉ có một vết sẹo nông cạn.
“Thành chủ thành Nam dùng mười vạn binh mã đổi lấy mạng ngài, bệ hạ đồng ý giao dịch này, lại không muốn giết ngài nên chỉ đành bất đắc dĩ bày ra cách này.” Tiểu thái giám đưa lên bức thư tự tay ta viết cùng với hổ phù, nói: “Những lời còn lại, đều ở trong thư.”
Thái giám đi tới cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì dừng lại.
“Tiền triều không phải chế/t dưới chủy thủ, mà là một chén rượu độc.” Thái giám nhìn về phía chủy thủ sáng ngời kia, lộ ra ý cười vui mừng: “Chủy thủ kia được Thượng Quan gia truyền từ đời này sang đời khác, dùng để tặng cho người trong lòng.”
A Diễn, thấy chữ như thấy mặt.
Khi chàng đọc lá thư này, ta đã bắt tay vào một cuộc hành trình.
Tiền triều hoàng thất mờ mịt, Thái tổ dẫn tướng sĩ Tây Bắc mưu triều soán vị. Nhưng thế cái gì cũng có báo ứng, quân Tây Bắc sau khi bước vào hoàng thành, Man Di ngoại tộc liền chiếm lấy Tây Bắc. Sáu quận Tây Bắc, bởi vì binh lực không đủ mà thất thủ.
Tam triều đế vương vì buồn bực mà ho ra máu, vừa không bình định được trong thành cũng không lấy lại được đất bị mất.
Các tướng sĩ Tây Bắc ngày xưa ai nấy đều rời khỏi quê hương, đến chết cũng chưa từng được một lần trở về.
Người ta dường như đã quên rằng sáu quận phía Tây Bắc đã từng là đất của Đại Hạ.
Phụ hoàng qua đời, chỉ nói với ta một tiếng xin lỗi.
Lúc ấy thế cục hỗn loạn, các hoàng huynh của ta lần lượt chết oan uổng.
Vương triều rộng lớn không còn lại một trung thần, người sợ ta không sống được.
Những năm gần đây, ta giả điên giả ngốc âm thầm mở rộng thế lực khắp nơi, cuối cùng cũng nắm được thời cơ.
Sự xuất hiện của chàng giống như ánh sáng, đưa ta đến sự yên bình.
Bây giờ, cục diện đã được ổn định. Cuối cùng ta cũng có thể yên tâm hoàn thành di nguyện của các bậc tiền bối.
Ta muốn cho các tướng sĩ từ Tây Bắc trở về cố hương, cho dù chỉ là hài cốt, cho dù chỉ là cô hồn.
Ta muốn mang sáu quận Tây Bắc về đất cũ!
Không cần lo lắng, Nghi Đô nuôi hai mươi vạn tướng sĩ cùng với mười vạn binh lực thành Nam, cũng đủ để ta cùng Man Di đánh một trận.
Nếu như ta có thể thu hồi đất bị mất, thiên hạ thái bình thì những lời còn lại trở về ta sẽ nói với chàng.
Nếu ta bại trận, cũng có thể khiến quân Man Di, làm cho bọn họ trong thời gian ngắn không dám xâm chiếm triều ta.
Ta phụ chàng nên ta dùng giang sơn trả lại chàng. Giang sơn của tổ tiên chàng, lại thuộc về chàng.
Đến lúc đó chàng cầm chiếu thư của ta đăng cơ, danh chính ngôn thuận. Với năng lực của chàng, ta tin tưởng chàng có thể bình định thiên hạ.
Nếu một ngày nào đó, chàng thu hồi được đất bị mất, nhớ đến đốt giấy trước mộ phần nói cho ta.
Quý Yến là Yến của Hải Thanh Hà Yến.
Bảo trọng
Tiêu Minh Châu.