Xuyên Không: Ta Chỉ Muốn Làm Ruộng

Gi.ết người diệt khẩu



Chương 8: Gi.ết người diệt khẩu

Kỳ thật, tôi đã sớm biết trong nhà tôi mỗi ngày đều có đồ vật kỳ quái chạy tới… mấy ma tu cấp bậc siêu cao.

Đàm Tễ là quân chủ của Ma giới, ma tu tới tìm hắn báo cáo công việc cũng không phải chuyện gì to tát, thậm chí còn rất bình thường.

Nhưng vấn đề là…

Tìm tôi để làm gì thế?

Gi.ết người diệt khẩu?!

Tôi vô cảm vác cuốc, nhìn người đàn ông xa lạ ngồi xổm trên đất trồng rau của tôi, chuẩn bị nhổ hành lá của tôi: “Ngươi có bản lĩnh thì tìm ta đây, đừng động vào rau của ta”!

Hắn kinh hãi, vội vàng buông tay ra: “Ta sai rồi! Phu nhân! Ta tưởng đây là cỏ!”

Tôi trầm mặc.

Con mẹ nó, vừa thấy liền biết là lính nhà ai, giống y như cấp trên của hắn.

“Không cần gọi ta là phu nhân, ta không phải.” Tôi và hắn cùng nhau ngồi xổm trên mặt đất, duỗi tay hái một nắm hành lá, chuẩn bị làm bánh rán hành cho Đàm Tễ ăn.

Người đàn ông xa lạ tiếp tục kinh hãi: “Phu nhân, lời này của người đừng nói bừa!”

Tôi nhìn hắn, ghét bỏ chuyển đề tài: “Ngươi gọi gì cơ?”

Hắn cung cung kính kính mà trả lời: “Thuộc hạ là Mặc Trác, bệ hạ phái ta tới thông báo cho nương nương một tiếng, trưa hôm nay bệ hạ không về ăn cơm.”

Hử, Mặc Trác? Tôi biết người này.

Trong nguyên tác là thuộc hạ kiêm huynh đệ tốt của Đàm Tễ, hận thấu xương Tế Chi, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, cuối cùng ch.ết ở trên tay nam chính.

Cái ch.ết của một ma tướng cũng khá thê lương.

Tôi thông cảm vỗ vỗ bờ vai của hắn, đem lời nói nghĩ một chút, moi ra thông tin hữu ích: “Nếu Đàm Tễ không trở lại ăn cơm, vậy bánh rán hành cho ngươi ăn đi, đến lúc đó ngươi trở về có thể mang mấy cái cho hắn ăn.”

Mặc Trác cao hứng phấn chấn gật gật đầu: “Được được ạ, thuộc hạ đã lâu không ăn bánh rán hành nương nương làm.”

Tôi nhướng mày.

Nguyên chủ không phải là không biết nấu cơm sao? Sao lại còn làm bánh rán hành cho Mặc Trác vậy?

Cốt truyện lại trở nên khó hiểu.

Nhưng không sao, vấn đề không lớn, chỉ cần hắn không nhổ rau của tôi, hết thảy đều có thể tha thứ.

Tôi lại nhổ một đống hành, sau đó vào nhà nhào một khối bột lớn, sợ làm thiếu bọn họ không đủ ăn, sau đó đói ch.ết.

Hoàn toàn quên mất chuyện cảnh giới này của bọn họ đều không cần ăn cơm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.