Xuyên Không: Ta Chỉ Muốn Làm Ruộng

Ma Hậu Vân Nhất Chi



Chương 12: Ma Hậu Vân Nhất Chi

Huyền Hư bị kia tiếng phu nhân kia làm nhức nhối, lạnh giọng quát: “Nàng là sư muội ta!”

Đàm Tễ không cam lòng yếu thế: “Ngươi xem nàng có quen ngươi hay không?! Nơi này chỉ có Ma Hậu Vân Nhất Chi, đâu ra Đồng Lan tiên tôn của tông môn ngươi?”

Thân thể Huyền Hư hơi run một chút, hắn trầm mặc hồi lâu không nói.

Tế Chi cau mày, muốn nói gì đó, lại bị một trận áp bức đến sắc mặt tái nhợt.

“Nhờ ơn mấy người ra vẻ đạo mạo người, bổn quân và nàng đã xa cách trăm năm…”

Mắt đào hoa của Đàm Tễ nhiễm tia sát ý, cúi đầu nhìn xuống tiểu cô nương ánh mắt mờ mịt đang bị hắn giam trong lòng ngực, hôn nhẹ lên đôi môi chúm chím của nàng.

Trong mắt Đàm Tễ mang theo ý cười, nhưng nụ cười đó lập tức biến mất khi nhìn hai người trước mặt: “Nếu không phải trước khi sắp chia tay nàng khuyên bổn quân chớ tận diệt môn phái, ngươi cho rằng các ngươi còn mạng để sống?”

Sắc mặt Huyền Hư cùng Tế Chi nháy mắt tái nhợt như tờ giấy.

Huyền Hư còn tốt hơn một chút, cơ thể Tế Chi ngay lập tức run lên.

“Tu vi thụt lùi chỉ là một hình phạt nho nhỏ mà thôi, Huyền Hư.” Đàm Tễ cười đến khoa trương: “Nếu như các ngươi lại không an phận, bổn quân không ngại cho các ngươi nếm thử cảm giác mất hết cả năm giác quan.”

“Thê tử bổn quân cưng chiều mấy trăm năm, chưa bao giờ là món đồ chơi để các ngươi bắt nạt.”

“Phu nhân? Phu nhân? Sao lại ngẩn người rồi?”

Giọng nói Đàm Tễ lọt vào tai tôi, tôi thấy tay hắn quơ quơ ở trước mắt tôi.

Tôi giật mình tỉnh lại, chớp chớp mắt.

Đàm Tễ khóe miệng đầy ý cười, tính tình siêu tốt để tôi nắm lấy tay hắn.

Tôi đánh giá một vòng đất trồng rau của mình.

Ừm? Nam nữ chính đã đi rồi sao?

“Kinh thật, Đàm Tễ ngươi thật là trâu bò.” Tôi nhìn vườn rau không bị tổn hại chút nào, kích động đến hận không thể ôm hắn hôn một cái. “Buổi tối chúng ta ăn lẩu với chân giò lớn! Kỷ niệm vườn rau của chúng ta không bị nam nữ chính… A không phải, là tìm được đường sống trong chỗ ch.ết dưới tay đại sư huynh và tiểu sư muội của ta.”

Đàm Tễ mi mắt cong cong mà nhìn tôi cười: “Ta giúp nàng bảo vệ vườn rau, nàng có nên cho ta chút khen thưởng không? Phu nhân? Ví dụ như cho ta hôn một cái gì đó?”

Tôi bị câu nói của hắn làm cho giật mình: “Đàm Tễ, gần đây ngươi càng ngày càng không biết xấu hổ! Ta là hoàng hoa đại khuê nữ, để ngươi kêu ta là phu nhân cũng là quá rồi! Ngươi còn muốn cho ta… Không phải, ngươi chiếm tiện nghi của ta?”

“Vi phu tốt xấu cũng là đệ nhất mỹ nam tử Ma giới, phu nhân không lỗ mà.” Đàm Tễ đứng đắn nói: “Phu nhân không tới ăn một miếng đậu hủ sao?”

Tôi nhìn hắn ghét bỏ: “Ta còn là đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới đó!”

Tuy rằng với khuôn mặt này của Đàm Tễ, nhìn qua như thế nào cũng thấy là tôi chiếm tiện nghi.

Vì thế, căn cứ vào nguyên tắc có tiện nghi mà không chiếm là đồ ngốc, tôi xoa tay hầm hè một chút, gặm một miếng lớn trên mặt Đàm Tễ.

Không biết vì cái gì, tôi luôn cảm thấy Đàm Tễ cười càng vui vẻ hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.