Chương 13: Vợ chồng già
Sau khi ăn lẩu vào buổi tối, Đàm Tễ đi rửa bát đĩa.
Tôi nhìn hắn phong khinh vân đạm mà niệm chú hong khô chén đĩa, nghiêm túc mà giáo dục hắn.
“Miệng vết thương của ngươi còn chưa có lành, bớt dùng ma khí làm loạn.”
“Rửa bát cho phu nhân sao có thể gọi là làm loạn?”
Đàm Tễ nhìn qua rất ủy khuất.
Tôi nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập ghét bỏ mà chỉ một cặp vợ chồng già mới có.
A? Từ từ… Từ khi nào mà tôi và Đàm Tễ là vợ chồng già rồi?
Sau đó tôi giật nảy mình: “Đàm Tễ, có phải sinh hoạt của hai ta có chút giống với một cặp vợ chồng già không?”
Đàm Tễ đem cái chén cuối cùng cất đi, tâm tình khá tốt mà liếc liếc mắt nhìn tôi một cái: “Hai ta thành thân đã trăm năm rồi, còn không phải là vợ chồng già mới là lạ.”
Tôi thắc mắc: “Nhưng chúng ta mới quen nhau hơn nửa năm mà?”
“Điều đó không quan trọng.” Đàm Tễ tỏ vẻ không để bụng.
“Điều đó rất quan trọng.” Ta tỏ vẻ rất để ý.
Đàm Tễ ôn ôn nhu mà nhìn tôi, đôi mắt hơi cong: “Nàng thật sự muốn biết?”
“Muốn” Tôi tự hỏi một lát. “Ta tò mò, bởi vì Tế Chi nói, ngươi xem ta là thế thân.”
Cười ch.ết mất, tôi cũng không phải là nữ chính truyện ngược, tôi là nữ phụ ác độc! Cốt truyện mà tôi không cần trải qua, hỏi một chút là xong rồi.
“Ta ngẫm lại một chút.” Đàm Tễ vẫn ôn ôn nhu nhu mà nhìn tôi. “Phu nhân cảm thấy… Vi phu nên bắt đầu nói từ đâu thì tốt? Đêm động phòng hoa chúc hay là…”
Tôi lạnh lùng mà phá hư bầu không khí: “Đừng lạc đề, nói chính sự.”
Đàm Tễ ủy ủy khuất khuất mà nhìn tôi liếc mắt một cái. “Việc này phải nói từ trăm năm trước…”
Tôi lãnh khốc vô tình: “Đừng giả bộ ủy khuất, đọc hai mươi bốn chữ cho ta nghe một lần đi!”
Đàm Tễ lại ủy khuất mà nhìn tôi liếc mắt một cái, sau đó giống như cô con dâu nhỏ chịu ủy khuất: “Phồn vinh, dân chủ, văn minh, hài hòa.…”
Nội dung cơ bản:
Cấp độ thứ nhất là cấp độ quốc gia: phồn vinh, dân chủ, văn minh, hài hòa.
Cấp độ thứ hai là cấp độ xã hội: tự do, bình đẳng, công bằng và pháp quyền.
Cấp độ thứ ba là cấp độ cá nhân: yêu nước, cống hiến, chính trực và thân thiện.
Tôi rất là chấn động.
Vãi, đại ca, tôi chỉ thuận miệng nói một chút, ngươi thật sự biết sao?!
“…Yêu nước, cống hiến, chính trực và thân thiện.” Đàm Tễ ủy ủy khuất khuất rồi lại trung thực mà đọc xong 24 chữ “Giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa” mà thanh niên xã hội chủ nghĩa phải nên biết, sau đó mới ủy ủy khuất khuất mà nhìn ta: “Phu nhân, ta có thể nói sao?”
“Nói.”
Được rồi được rồi! Mọi người nhà mình ơi! Tới rồi! Tới rồi! Phần bị xoá của cốt truyện tới rồi!
Vì thế, tôi tiến vào trạng thái hóng hớt gặm dưa.