Mặt Trời Nhỏ Của Ca Thần

Rời nước



Chương 9: Rời nước

Ngày Giang Ngạn quay lại giới giải trí.

Tôi lên máy bay ra nước ngoài.

Dựa vào mối quan hệ rộng lớn của Trương Vân Trạch, tôi đã có thể chấm dứt hợp đồng một cách suôn sẻ.

Khoản thanh toán mặc định là hơn 6 triệu, anh ta đã trả nó mà không hề chớp mắt.

Tôi ký cho anh ta một tờ giấy nợ, nói là sẽ trả lại sau.

“Giang tiểu thư, cô không cần khách khi cô lựa chọn rời xa Giang Ngạn, đây là thứ mà cô nên có.”

Tôi vẫn kiên quyết đưa giấy nợ cho anh ta.

Tôi yêu Giang Ngạn, tình yêu trong sáng và thuần khiết.

Tôi không muốn nó bị trộn lẫn với vật chất và tiền bạc.

Trong mắt Trương Vân Trạch lóe lên sự kinh ngạc.

“Khó trách Giang Ngạn thích cô như vậy, cô đúng là khiến tôi ngạc nhiên đấy.”

Giang Ngạn không biết là tôi đã rời đi.

Có tin nhắn từ anh ấy gửi tới cho tôi.

[Khương Quỳ, em hôn anh, là có ý gì?]

[Không được, em nhất định phải cho anh một danh phận!]

Nước mắt tôi trào ra, màn hình tối đi rồi lại sáng lên.

Cuối cùng, tôi kéo anh ấy vào danh sách đen.

Một tháng sau khi tôi ra nước ngoài.

Tôi không biết là ai đã tung toàn bộ video của tôi và Tống Cảnh Văn ở khách sạn lên.

Video khá rõ ràng, có cả âm thanh.

Nó hiển thị hết toàn bộ tình hình thực tế ở thời điểm đó.

Trên mạng lập tức dấy lên một hồi bùng nổ.

Hướng gió ban đầu giờ đã bị đảo ngược lại.

Fan của Tống Cảnh Văn nhanh chóng sập phòng, mất hơn 3 triệu người hâm mộ trong một ngày.

Công ty của Tống Cảnh Văn đã thuê một lượng lớn thủy quân cùng với rất nhiều tài khoản marketing nhằm xoay chuyển tình thế.

Cuối cùng, nó vẫn không thể đấu lại được hàng nghìn cư dân mạng ủng hộ sự công bằng, dù cuối cùng bị đè xuống nhưng vẫn được truyền miệng từ người này qua người khác.

Lâm Tinh Tinh cũng lập tức cắt đứt quan hệ ngay lúc này, nói rằng bọn họ đã chia tay rồi.

Fan của Tống Cảnh Văn buồn bã nói: “Không ngờ thần tượng mà tôi luôn theo đuổi lại là loại người này, chúng tôi nợ Khương Quỳ một lời xin lỗi!”

Đám người qua đường chửi mắng tôi cũng tràn vào gửi lời xin lỗi tôi.

Nhưng trong lòng tôi không có chút xao động nào.

Trong thời đại Internet phổ biến, con người luôn dễ dàng “hiểu” tính cách của một người thông qua một số mảnh ghép nhỏ.

Và tôi là một nạn nhân trong đó.

Nhưng sẽ không phải là nạn nhân cuối cùng.

Sau khi định cư ở nước ngoài, tôi làm việc trong một câu lạc bộ kịch, cũng nhân tiện trau dồi thêm diễn xuất.

Những ngày tháng vất vả nhưng rất ý nghĩa.

Trong thời gian rảnh rỗi, tôi cũng nghe được tin tức về Giang Ngạn.

Anh đã phát hành ca khúc mới mang tên “Discarded” (Bị vứt bỏ)

Lời bài hát như sau: “Em hôn lên khóe môi tôi, nhưng lại ném tôi vào trong đám đông. Phải chăng vì quá yêu em, nên nghĩ rằng anh sẽ không bị tổn thương.”

Đêm đó, tôi khóc nhiều tới mức không thể phát ra thanh âm nào.

Hai năm sau, tôi tình cờ tham gia một bộ phim.

Sau khi phát sóng, nó đã thu về 20 tỷ tổng các phòng vé trên khắp thế giới.

Đạo diễn đã lấy bộ phim này đi tham gia Liên hoan phim quốc tế và đã giành được ba giải thưởng.

Trong đó, tôi đạt vai nữ phụ xuất sắc nhất.

Có rất nhiều công chúng ở Trung Quốc khen ngợi tôi.

Họ nói là tôi có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, đã mang lại vinh quang cho đất nước.

So với những lời đánh giá về tôi hai năm trước, đây chính là cấp độ lật ngược lại.

Vào ngày tôi trở về Trung Quốc, giới truyền thông thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc chào mừng hoành tráng cho tôi.

Các biển quảng cáo hai bên đường ở sân bay đều dán đầy ảnh của tôi.

Trên đó viết: “Chào mừng Khương Quỳ về nước.”

Nhưng việc đầu tiên sau khi tôi hạ cánh, tôi đã đẩy hết công việc ra sau, chỉ hẹn gặp Trương Vân Trạch.

Vẫn là quán cafe hai năm trước.

Tôi đưa một tấm séc qua.

“Đã tính lãi.”

Trương Vân Trạch liếc tấm séc với vẻ mặt phức tạp.

Cuối cùng anh ta mỉm cười. “Cô Giang, chào mừng cô trở lại Trung Quốc, cô có muốn xem xét việc gia nhập công ty tôi không?”

Sauk hi chào tạm biệt Trương Vân Trạch, tôi lái xe tới dự buổi lễ thảm đỏ khác.

Đây là buổi lễ đầu tiên tôi tham gia sau khi trở về Trung Quốc.

BTC rất coi trọng tôi, không chỉ cho tôi ngồi hàng đầu mà còn mời tôi dự thảm đỏ đêm chung kết.

Thật trùng hợp, vào ngày diễn ra buổi lễ trọng đại đó, Giang Ngạn cũng có mặt.

Anh mặc bộ âu phục cao cấp màu đen, vẫn đẹp trai rạng ngời.

Chúng tôi chạm mắt.

Anh quay đầu đi, vô cùng thờ ơ.

Như thể chúng tôi là hai người xa lạ không quen biết.

Tôi hơi lạc lõng.

Tôi nghe người dẫn chương trình gọi Giang Ngạn lên sân khấu hát.

Giọng nói trang trọng và lịch sự.

Nghệ danh của anh ấy cũng đã đổi từ Giang Ngạn thành Giang Thiên Vương.

*Cách gọi ưu ái của người dân Trung dành cho người có sức ảnh hưởng lớn trong âm nhạc.

Trong hai năm qua, anh ấy chỉ phát hành một album mới, sau đó mở tour lưu diễn vòng quanh thế giới, anh ấy còn trở thành đạo diễn cho một bộ phim bom tấn và đã giành được giải thưởng vàng.

Anh đứng trên sân khấu, càng chói lọi hơn so với trước kia.

Hầu hết khán giả đều là người hâm mộ của anh.

Lúc này, âm nhạc chậm rãi vang lên.

Tiếng la hét của fan hâm mộ vô cùng chói tai.

Giang Ngạn ngồi trước đàn piano, những ngón tay nhảy nhót trên những phím đàn đen trắng.

Toàn thân phủ đầy hoa hồng trắng.

Tôi chợt nhớ tới buổi chiều xuân ấy.

Anh ngồi trước cây đàn piano trong lớp học cũ bỏ hoang của trường.

Nghiêm túc hỏi: “Khương Quỳ, có muốn nghe anh hát không?”

Tôi chưa nghe hết bài hát thì đã lặng lẽ ra về.

Mặc dù kỹ năng diễn xuất của tôi đã đạt tới mức được người người khen ngợi, nhưng tôi vẫn không thể cầm được nước mắt vào lúc này.

Vì không muốn để mình mất bình tĩnh, tôi kéo lê chiếc váy dài, một mình rời khỏi hội trường.

Ngoài trời, án đèn neon sáng trưng, trăng khuyết một góc.

Tôi bị thu hút bởi màn hình LED khổng lồ ở tòa nhà đối diện.

Là Giang Ngạn, người đang chơi và hát ca khúc chủ đề trong album mới của anh ấy, đột nhiên không hiểu sao anh ấy lại gián đoạn buổi biểu diễn, chạy như điên ra khỏi sân khấu.

Các fan hâm mộ đứng kín khán phòng giơ cao biển hiệu.

Các nghệ sĩ khác cũng sửng sốt nhìn nhau.

Người dẫn chương trình vội vã lên sân khấu và yêu cầu đạo diễn chèn quảng cáo vào.

Tôi cũng hơi ngạc nhiên.

Khi tôi định tới gần hơn để xem chuyện gì đang xảy ra.

Thì lại nghe thấy tiếng nghiến răng từ phía sau.

“Còn muốn chạy?”

Tôi bàng hoàng quay lại.

Tôi thấy Giang Ngạn đang đứng đối diện tôi.

Ngực anh phập phồng, trong mắt có một tầng sương mù, nhưng ánh mắt lại đỏ lên dữ tợn.

“Lần này em muốn chạy bao lâu, một năm, hai năm, hay không bao giờ quay lại nữa?”

Tôi không nhịn được đỏ mắt.

Trong lòng đã vô số lần tưởng tượng tới cảnh gặp lại, nhưng không ngờ lại ở trong tình cảnh này.

Cũng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lời đến miệng rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tôi chỉ yên lặng nhìn Giang Ngạn.

Dùng đôi mắt như cây bút, phác thảo từng nét trên gương mặt anh.

Có vẽ như cũng không thể đủ được.

“Khương Quỳ, tôi dễ bắt nạt như vậy sao?

“Em vui thì trêu chọc tôi, không vui thì lập tức bỏ đi. Tôi là con chó của em có phải không?”

“Buổi lễ ban nãy, tôi cố ý lạnh nhạt, tại sao em lại phớt lờ tôi?”

“Em không biết dỗ người hay sao? Đây là thái độ của em sao?!”

Giang Ngạn càng nói càng tức giận, sau đó anh ấy đưa tay nới lỏng cà vạt, quấn nó quanh cổ tay tôi.

Giống như áp giải tù nhân.

“Anh làm gì vậy?”

“Trói em lại!”

Giọng nói của anh khàn vô cùng.

“Còn chạy sẽ nhốt em, bẻ gãy chân, không cho ăn cơm!”

Mũi tôi chua xót, nhưng lại nhịn không được cười lên.

“Giang Ngạn, anh không hề dễ bắt nạt chút nào.”

“Bởi vì nếu em bắt nạt anh, thì chính em sẽ là người đau lòng nhất.”

Tôi đã mất hai năm để khiến mình trưởng thành.

Tôi dùng danh dự để nâng cao giá trị của bản thân, chỉ vì muốn sát cánh cùng với anh ấy.

Sao tôi có thể rời đi tiếp chứ?

“Giang Ngạn, em không đi nữa.”

“Em dùng cả đời để xin lỗi anh, có được không?”

Giang Ngạn hơi sửng sốt.

Tất cả những lời khó nghe đến miệng anh đều biến mất.

Nhưng có vẻ như anh vẫn chưa chịu tin.

Vì vậy, anh lấy điện thoại ra, bật chức năng ghi âm, cố ý nghiêm mặt nói: “Em! Nói lại lần nữa!”

Pháo hoa bắn đúng mười giờ tối.

Nở rộ trên bầu trời đêm.

Tôi kiễng chân, giọng nói hòa vào trong gió đêm.

“Giang Ngạn, mặt trời nhỏ yêu anh.”

Đôi mắt Giang Ngạn đỏ hoe.

Hình bóng của anh phải chiếu trong con ngươi tôi.

Giống như sẽ dùng cả đời chỉ để nhìn nó.

Cuối cùng, anh nhéo má tôi.

“Anh tha thứ cho em.”

Sau đó lại nói thêm: “Nhưng phải giải thích!”

Ngày hôm sau.

Tôi đã giải thích lý do tôi rời đi cho Giang Ngạn nghe.

Sau khi mắng tôi xong, anh lại quay sang mắng Trương Vân Trạch.

“Anh ta thì biết cái mẹ gì! Chính vì em nên anh mới có thể viết ra nhiều bài hát như vậy có biết không?”

Tôi hỏi lại anh, nếu tôi thực sự không quay lại thì sao?

“Anh còn có thể làm gì chứ?”

“Chờ, chờ năm năm rồi, còn sợ không chịu nổi năm năm nữa sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.