Chương 1: Tiểu tình nhân
Tôi bắt gặp Giang Tiên Anh dẫn Lâm Nhất Uyển đi mua sắm ở một cửa hàng trang sức sang trọng. Bọn họ nắm tay nhau, thân mật như một đôi tình nhân.
Nhìn thấy tôi, hắn nhíu mày lại: “Sao em lại ở đây?”
Tôi là bạn gái đã quen 6 năm của hắn, cũng là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của hắn.
Nhưng hắn ở bên ngoài nuôi tình nhân, lại còn rêu rao khắp nơi, nhìn thấy tôi hắn lại mất kiên nhẫn.
Nhìn vẻ mặt của hắn, tôi biết hắn đang nghĩ tôi theo dõi hắn.
Tôi bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, chọn trang sức phù hợp với mình: “Tôi đi mua sắm cho vui, hai người đi mua đồ của mình đi.”
Hắn cười khẩy, rõ ràng là không tin lời tôi nói.
Tôi cũng lười chẳng muốn giải thích, lại nhìn thấy chiếc vòng tay được đính thủ công kim cương xanh, phong cách này thực sự tôi rất ưng ý.
Tôi nhờ nhân viên lấy ra cho tôi xem một chút.
“A Anh, em rất thích chiếc vòng tay đó.” Lâm Nhất Uyển nắm lấy cánh tay Giang Tiên Anh lắc nhẹ, chỉ vào chiếc vòng mà tôi ưng ý, nũng nịu nói.
Giang Tiên Anh cũng rất thoải mái, lấy ra một tấm thẻ, trực tiếp nói với nhân viên: “Không cần xem nữa, gói lại đi.”
Chiếc vòng tay hơn một tỷ, đã tặng cho Lâm Nhất Uyển không cần chớp mắt.
Hắn ta còn nói với tôi: “Anh biết em là người hiểu chuyện hơn mà. Với lại bây giờ đặt hàng thì vài ngày nữa sẽ có, chắc em sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Đồ của cửa hàng này toàn là phiên bản giới hạn, muốn mua cũng chỉ có thể mua mẫu khác.
Cô ta liếc nhìn tôi cười đắc ý, dường như đang chế giễu tôi luôn thất bại dưới tay cô ta.
Tôi bảo nhân viên lấy chiếc khác cho tôi xem, dù sao vòng tay cũng có rất nhiều mẫu.
Cần gì phải tức vì một cái không thể có?
Trái lại cô ta lại sững người.
Thực ra ngày trước tôi chẳng hề hiểu chuyện, tôi sẽ điên cuồng, sẽ thất lễ, sẽ khóc lóc tranh giành một cái gì đó không đáng.
Nhưng đổi lại chỉ nhận được sự lạnh lùng của người đàn ông, nói tôi làm loạn. Không phải đã đồng ý cưới tôi rồi sao, còn muốn thế nào nữa!
Muốn dùng tình cảm sáu năm để lừa hắn cả đời sao?
Đã xảy ra rất nhiều chuyện ghê tởm hơn lần này.
Tôi chết tâm hết lần này tới lần khác. Sau đó, ngay cả sức lực làm loạn tôi cũng không còn, trở thành người hiểu chuyện trong miệng hắn.
Cho đến bây giờ hắn mua vòng tay tặng người phụ nữ khác, cũng chẳng sao, hay có mua nhà, cũng không liên quan tới tôi.
Tôi đã bị làm tổn thương đến mức không còn cảm giác nữa rồi.
Lát sau, Lâm Nhất Uyển chỉ vào một chiếc cà vạt màu xám rồi nói với hắn: “A Anh, chiếc cà vạt này hợp với anh này, em mua tặng anh nha.”
Tôi cầm chiếc cà vạt lên, nói với chị nhân viên quầy: “Gói cái này lại.”
Tôi nói với hắn: “Tôi phải tặng cà vạt cho một người, anh đặt cái khác đi. Vài ngày nữa sẽ có hàng thôi. Chắc là anh không để bụng đâu nhỉ?”
“Chị Tống, chị không cần vì chuyện hồi nãy mà tính toán so đo đâu, không thì tôi nhường chiếc vòng tay này lại cho chị nhé.”
Lần này, trái lại hắn cười rất tươi: “Không sao, chỉ một chiếc cà vạt mà thôi.”