Chương 3:
Kiều Nhạn Thạch đã ở dưới lầu đợi tôi từ lâu, tôi mang quà đi xuống nhà.
Hắn kéo tôi vào xe, tôi đưa quà cho hắn: “Xem thử có thích không?”
“Chỉ cần là của chị tặng, tôi đều thích.”
Khi nói những lời này hắn cười rất vui vẻ, dạo gần đây hắn mới đi làm, phải mặc vest, tôi liền nghĩ tặng hắn cà vạt, có thể sử dụng hàng ngày.
“Chị đeo lên giúp tôi xem có hợp đi.”
Hắn để cà vạt vào trong tay tôi, nghiêng về phía tôi, cúi đầu xuống.
Khác với vẻ lạnh lùng của Giang Tiên Anh, hắn có loại cảm giác tuổi trẻ, có một nốt ruồi lệ ở khóe mắt, lại thêm phần quyến rũ, đôi mắt đào hoa rất hấp dẫn, hôm nay lại mặc áo sơ mi màu xám, còn chưa cài hết cúc áo.
Ở góc nhìn này vừa hay nhìn thấy xương quai xanh cũng như cơ bụng hoàn hảo như ẩn như hiện.
Tôi cảm thấy nhiệt độ trong xe tăng lên, có chút không thích ứng được liền nhắm mắt lại, đeo cà vạt lên cổ cho hắn.
Hắn giữ lấy gáy tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Có thể không?”
Tôi gật đầu, hắn lập tức hôn tôi.
“Xe phía trước, nhường đường.”
Tiếng của Giang Tiên Anh từ phía sau truyền tới.
Tôi vô thức đẩy Kiều Nhạn Thạch ra, hắn nắm chặt tay tôi, sau một lúc mới buông ra. Hắn ghé vào tai tôi, mỉm cười xấu xa nói:
“Chị à, chồng tương lai ở bên ngoài, hôn anh em của anh ta, có phải rất khích thích không? Chị đoán xem anh ta có tới đây không?”
Từ gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy Giang Tiên Anh xuống xe.
Cuối cùng, Kiều Nhạn Thạch cũng lái xe đi lúc hắn đang tính bước qua, để lại hắn với khuôn mặt xám như tro.
“Sao lại không để hắn nhìn thấy?”
“Tôi vẫn muốn dành quyền này cho chị, chính miệng bảo với hắn là hắn bị đá rồi, không phải rất đã sao? Chỉ là hi vọng chị không để tôi phải chờ quá lâu, tôi sẽ chờ không được đâu. Tôi muốn nắm tay chị, công bố chuyện tình cảm của chúng ta cho tất cả mọi người biết.”
Tôi nói đùa: “Tôi còn nghĩ cậu sợ hắn ta đánh đấy.”
“Ai đánh ai còn chưa biết được đâu.”