Một Chữ Thiện

1 x/ác 2 mạng



Chương 4: 1 x/ác 2 mạng

Khi tin tức mẹ cấp cứu thất bại truyền đến, tôi đang học ngữ văn.

Bạn cùng bàn phía sau một bên lấy bút đâm lưng tôi, một bên khinh thường nói:

“Từ Tiểu Thiện, ba cậu là đại biến thái, cậu là tiểu biến thái sao?”

Tôi tức giận đập nát quyển sách, đứng bật dậy, xoay người hét lớn:

“Ba tôi không phải người xấu, tôi tận mắt nhìn thấy ông ấy đang cứu người!”

Thế nhưng, không ai tin lời tôi cả.

Bọn họ đều cảm thấy tôi thân là con gái ruột của ba, nhất định là giúp ba nói chuyện.

Cậu tôi xuất hiện bên ngoài cửa sổ và ngăn chặn trò hề.

Tôi ngây thơ được cậu đưa đến bệnh viện, trên đường đi, tôi tức giận nói với cậu:

“Ba con là người tốt!”

Cậu nghẹn ngào:

“Người thân như chúng ta đương nhiên là tin tưởng ba con. Nhưng mà, Tiểu Thiện à, người đời không tin… Bọn họ chỉ tin những gì bọn họ muốn xem…”

Nói xong câu này, giọng cậu khàn đến mức gần như không nói nổi nữa:

“Tiểu Thiện à, con là một đứa trẻ ngoan, sau này con phải kiên cường…”

Khi đó, tôi còn không hiểu những lời này nặng nề bao nhiêu, hàm nghĩa sâu xa bao nhiêu.

Cho đến khi tôi đến nhà xác.

Tôi thấy được ba quỳ rạp ở cửa ôm đầu mình đánh, tôi thấy được bà nội tê liệt ngã xuống đất gào khóc.

Tôi còn thấy được dưới vải trắng, đôi mắt mẹ ch/ết không nhắm mắt.

Mẹ mất rồi.

Đứa bé trong bụng cũng vậy, một x/ác hai mạng.

Các bác sĩ nói rằng người mẹ bị kích thích nặng nề và trái tim bị quá tải.

Cuống rốn đứa bé quấn quanh cổ, bị những cư dân mạng vây quanh làm chậm trễ thời gian quá dài.

Trong bụng là một em gái, bác sĩ đã dùng tới tất cả kỹ thuật và thiết bị, nhưng vẫn không giữ được.

Trong nháy mắt đó, tôi không khỏi ôm mẹ mà khóc.

Tôi nhào vào người ba đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, điên cuồng gào khóc đánh ông:

“Tại sao ông phải cứu người, tại sao ông phải cứu người, ông trả lại mẹ tôi, trả lại mẹ tôi!”

Tinh thần tôi hoàn toàn sụp đổ.

Mười ba tuổi tôi cho rằng, nếu lúc ấy ba không cứu được Lý Phương, tất cả những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

Đám tang của mẹ kết thúc không lâu, ba cũng rời khỏi tôi.

Đêm trước khi rời đi, ông ấy gõ cửa phòng tôi, bảo tôi ra ngoài ăn cơm.

Trong khoảng thời gian này người tiều tụy được xử lý chỉnh tề, phảng phất lại biến thành thầy giáo thanh chính sạch sẽ kia.

Ông làm một bàn thức ăn ngon, bà nội kéo lê thân thể ốm yếu, ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bàn.

“Tiểu Thiện, mẹ mất rồi, sau này con phải nghe lời bà nội…”

“Ăn ngon, lớn lên thật tốt…”

Nói xong, ông vươn bàn tay rộng rãi ra, xoa xoa đầu tôi.

Lúc này, tôi còn chưa ý thức được có điều gì đó không đúng, hai mắt tôi đỏ bừng, thiếu kiên nhẫn né tránh sự đụng chạm của ông.

“Đừng chạm vào con! Mẹ mất rồi? Tại sao mẹ lại không ở đây? Đều tại ba! Ba cứ nhất định phải làm người tốt! Con ghét ba!”

Ba trầm mặc không nói nữa, hai mắt ông đẫm lệ mông lung, nhưng vẫn cố nén nước mắt, run rẩy tay gắp thức ăn cho tôi.

Trong bát của tôi tất cả đều là đồ ăn tôi thích ăn, xếp thành một ngọn núi nhỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.