Chương 5; Ác mộng
Ăn cơm xong, bà nội sức khỏe không tốt trở về phòng.
Tôi cũng trực tiếp trở về phòng, nằm ở trên giường, ôm ảnh mẹ tiếp tục khóc.
Thanh âm ba thu dọn vẫn vang lên, tôi có chút phiền não, không biết hôm nay vì sao ba lại muốn tổng vệ sinh.
Cuối cùng, ngoài cửa sổ hoàn toàn tối đen, màn đêm buông xuống.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi đã ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cửa phòng bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, có người ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng vuốt đầu tôi.
Không ngừng nghẹn ngào:
“Tiểu Thiện, xin lỗi, là ba có lỗi với con.”
Nghe được lời này tôi rất là khó chịu, sâu xa bên trong, tôi cảm giác mình hình như sắp vĩnh viễn mất đi cái gì.
Tôi hoảng hốt xua tay, khóc muốn cố gắng nắm lấy tay ông, hét lên:
“Ba ơi, ba ơi!”
Nhưng sau khi nói xong những lời này, ba tôi lại tự nhiên bay đi xa, trở thành bóng dáng trong suốt, khóc đến không thể kiềm chế, thẳng đến khi biến mất vào trong vách tường.
“Ba ơi, đừng bỏ con, ba ơi, con sai rồi!”
Tôi không ngừng xin lỗi, tôi biết, mấy ngày nay tôi không nên nói những lời đó để làm tổn thương ba, cho nên hiện tại liều mạng muốn giữ ông lại.
“Sống cho thật tốt nhé, ba đi tìm mẹ và em gái con đây.”
Nói xong câu đó, ba hoàn toàn biến mất.
Tôi bị cảnh tượng trước mắt này hoàn toàn đánh thức, mồ hôi đầm đìa ngồi dậy.
Trong bóng đêm thâm trầm, cửa phòng của tôi bị người đẩy ra, một người phụ nữ trung niên hiền lành mặc áo khoác bước vào, nhìn thấy tôi như vậy, trong mắt gần như tràn đầy lo lắng.
“Duyệt Duyệt, lại gặp ác mộng sao? Cả người đầy mồ hôi rồi…”