Một Đời Một Kiếp Nhân Duyên

Chương 8



Chương 8:

Tôi ở chỗ Thiên Tuyết được bảy tháng, lần nữa nhìn thấy Trương Đức Thuận lại có hơi không nhận ra.

So với trước đây, hắn càng thêm mảnh khảnh, nhưng khí thế lại mạnh mẽ hơn nhiều.

Cũng phải, dù sao quyền lực trong tay cũng càng thêm lớn.

Sau khi hỏi thăm tình hình phòng sinh, hắn quay người đi tìm Thái hậu.

Thiên Tuyết lâm bồn, bà đã đến từ sớm để trực tiếp giám sát, giờ phút này ở chính điện uống trà.

Thấy Trương Đức Thuận đến, bà nhíu mày:

“Đức Thuận công công không ở điện tiền hầu hạ, sao chạy đến nơi này làm gì?”

Trương Đức Thuận trực tiếp quỳ xuống:

“Thái hậu nương nương nói đùa rồi. Tuyết Tần hạ sinh hoàng tử, chuyện lớn như vậy, nô tài nhất định phải đến đây để chia sẻ vui mừng với nương nương.”

“Ồ?” Cao Dung nheo mắt nhìn thoáng qua Trương Đức Thuận.

“Công công sao lại chắc chắn trong bụng của Tuyết Tần chính là hoàng tử chứ? Lỡ là công chúa…”

“Tuyết Tần có phúc, sinh ra ắt là hoàng tử.” Trương Đức Thuận tiếp lời của Cao Dung,

“Chỉ cần Tuyết Tần bình an, hoàng tử này mới được coi là thật sự bình an.”

Hắn vừa dứt lời, Cao Dung liền khựng lại, chậm rãi mà buông chén trà trong tay:

“Ngươi đây là uy hiếp ai gia?”

“Nô tài chỉ là muốn thay Thái hậu phân ưu.”

Hắn nói xong, Cao Dung thật lâu không động đậy.

Một lúc sau, Cao Dung được nha hoàn đỡ tay đứng dậy:

“Thôi, ai gia tuổi tác cao rồi, không nhìn được máu. Chuyện này giao cho Đức Thuận công công đi.”

Tôi đi theo Trương Đức Thuận trở lại cửa phòng sinh, không biết lúc nào trong phòng lại được đưa vào một thai phụ khác.

Cũng là hôm nay sinh.

Ý của Trương Đức Thuận là, tất cả bảo đại.

Hoàng tử, hắn sẽ làm được.

Đối với Cao gia mà nói, có phải là huyết mạch hoàng gia hay không, thực sự không quan trọng lắm.

Chỉ cần một con rối mà thôi.

Một chậu lại một chậu máu loãng cứ thế được mang ra ngoài, tôi không đi vào.

Bởi vì tôi biết, tôi chẳng thể làm gì được.

Mãi đến chiều tối, tiếng động bên trong cuối cùng cũng dừng lại.

Bà mụ run rẩy mà được đưa ra ngoài:

“Tuyết Tần hạ sinh hoàng tử, mẹ tròn con vuông.”

Tôi vào phòng xem một lúc, để bảo toàn tính mạng, đứa trẻ ở trong bụng bị nghẹn quá lâu.

Sắc mặt tái xanh, sinh ra đã là một đứa trẻ chết non.

Trương Đức Thuận cho tiền thưởng, không ở lại thêm nữa.

Tôi đi theo hắn trở về Vĩnh Ninh điện, lúc này mới phát hiện Vĩnh Ninh điện đã bị hắn nắm quyền kiểm soát.

Hắn cầm lấy chiếc lụa trắng và bình rượu độc nên ban cho phi tần, đưa đến trước mặt Tiêu Ngọc Tuyên:

“Hoàng thượng, ngài có thể lên đường rồi.”

Tiêu Ngọc Tuyên hung tợn đạp hắn ngã xuống đất:

“Ngươi dám phản bội ta, quy thuận Cao gia. Ngươi là loại thái giám, ngươi… ưm ưm ưm…”

Hắn không thể nói tiếp, Trương Đức Thuận sai người rót rượu độc cho hắn.

Trương Đức Thuận cứ thế đứng đó nhìn Tiêu Ngọc Tuyên phun máu từ bảy lỗ trên người, đau đớn quằn quại.

Hắn lấy ra chiếc khăn tay trong lòng ngực, đặt một nụ hôn thành kính lên đó:

“A Hòa, nàng xem, ta đã thay nàng báo thù rồi.”

Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy trong mắt hắn có tham vọng, có dục vọng.

Cũng có tình yêu rực cháy.

Đốt đến mức tôi mất tự nhiên mà quay đầu đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.