Minh Châu Trong Vũng Bùn

Chương 1



Chương 1:

Đây là ngày thứ 15 tôi trở thành Liễu Khanh Khanh nhưng khi soi gương tôi vẫn giật mình vì bề ngoài của bản thân.

Thân hình mập mạp, mặt đầy mỡ, da đen sạm, tóc mái xù lên che khuất mắt trái.

Còn mắt phải lộ ra thì bị mỡ mắt che khuất.

Phải vén mỡ mới nhìn thấy được một khe hở nhỏ.

Tôi cố nén sự khó chịu, lau qua mặt bằng nước rồi vội vàng chạy đến trạm xe buýt.

“Đồ ăn sáng này.”

Mẹ Liễu Khanh Khanh đi khập khiễng, vội vã đuổi theo định đưa cho tôi túi đồ ăn sáng lớn.

Tôi dừng bước đột ngột, nhận lấy túi đồ ăn từ tay mẹ Liễu Khanh Khanh, bỏ vào cặp sách rồi tiếp tục chạy đến trạm xe buýt.

Nói là chạy, thực ra cũng chẳng khác gì đi bộ.

Liễu Khanh Khanh cao khoảng 1m67, nhưng cân nặng gần 100 cân.

Tôi hết sức cố gắng chỉ di chuyển được đôi chân nhanh hơn một chút so với trước.

Với hành động đơn giản như vậy mà trái tim tôi đã đập thình thịch, ngực cũng bắt đầu nặng nề, khó thở.

Không biết trước đây Liễu Khanh Khanh vượt qua giờ thể dục như thế nào.

Khi tôi vất vả lên được xe buýt, áo phông mỏng đã ướt đẫm mồ hôi.

“Xin lỗi, làm phiền bạn nhường chỗ cho mình ạ.”

Tôi ngồi xuống ghế hàng cuối cùng, ngay lập tức cậu học sinh ngồi cạnh cửa sổ ghét bỏ che mũi.

Tôi biết cậu ta, một trong những người theo đuổi tôi, mỗi ngày kiên nhẫn mang đồ ăn sáng tặng tôi đã ba tháng rồi.

Nhưng bây giờ, cậu ta co rúm người về phía bên cạnh, như thể tôi mang theo một loại vi-rút đáng sợ.

“Chóng mặt quá, ghê tởm quá.”

Liễu Khanh Khanh béo phì, bây giờ lại là mùa hè, cơ thể đã ra một lớp mồ hôi.

Cổ áo và nách áo phông vàng rõ ràng là đã bị ướt.

Tôi xấu hổ co rút vai, cố tránh để cánh tay chạm vào cậu bạn bên cạnh.

Thảo nào mùa hè Liễu Khanh Khanh vẫn mặc áo khoác.

Nhớ lại những lời chê cười sau lưng của các bạn nam, tôi không cầm được nước mắt.

Tôi nhất định phải cố gắng giảm cân, trước khi trở lại cơ thể cũ, giúp Liễu Khanh Khanh giảm bớt mỡ thừa.

Vượt qua giai đoạn đầu đau khổ, bối rối, lo lắng, bây giờ tôi đã khá thích nghi với cơ thể của Liễu Khanh Khanh.

Nhờ có Liễu Khanh Khanh, ngay từ đầu đã ở bên an ủi và động viên tôi.

Cô ấy nói đúng, chỉ cần chúng tôi cố gắng, sớm muộn gì cũng trở lại được với cơ thể của mình.

Nhớ đến Liễu Khanh Khanh, lòng tôi ấm áp.

Trước đây cô ấy im lặng, tôi hầu như không bao giờ thấy cô ấy nói chuyện với ai.

Cô ấy luôn một mình đến, một mình đi, một mình ăn trưa, một mình đi nhà vệ sinh.

Bạn cùng lớp không mấy ưa cô ấy, bị các bạn nữ ghét, các bạn nam chán ngấy.

Nếu tôi là mặt trăng sáng lung linh trên bầu trời của trường Trung học Giang Nam, thì Liễu Khanh Khanh là vũng bùn tối tăm dưới đất.

Nhưng với ngoại hình kém sắc đó, cô ấy lại có một trái tim ấm áp và tốt bụng.

Trong thời gian ngắn ngủi hai tuần, cùng trải qua việc này đã khiến chúng tôi trở thành bạn thân nhất.

Tôi thở hồng hộc chạy đến lớp trước khi tiếng chuông reo, rồi sấp mặt xuống bàn cuối thở dốc.

Lục Tề liếc tôi, rồi quay người nằm sấp xuống bàn ngủ tiếp.

Các bạn trong lớp không ưa Liễu Khanh Khanh cho lắm, thầy giáo chủ nhiệm bèn sắp xếp cô ấy ngồi hàng cuối cùng, cạnh thùng rác.

Trường Trung học Giang Nam là trường tốt nhất thành phố, học sinh giàu có và quyền quý.

Còn Lục Tề thi đậu bằng tài thể thao, cũng nghèo khó như Liễu Khanh Khanh.

Vì vậy vị trí tồi tệ nhất lớp tất nhiên để lại cho hai người.

Hai người thường một người ngủ một người thừ người ra, cũng coi như là hòa thuận với nhau.

Nhưng sự xuất hiện của tôi, rõ ràng đã phá vỡ sự yên bình giữa hai người.

“Lục Tề, ăn trứng gà không?”

Tôi lấy từ túi áo ra hai quả trứng gà đưa cho Lục Tề, rồi đặt một hộp sữa lên bàn cậu ấy.

Đã quyết tâm giảm cân thì phải bắt đầu từ chế độ ăn.

Nhà Liễu Khanh Khanh khó khăn nhưng bố mẹ rất cưng chiều cô ấy, tự mình cắt giảm chi tiêu, dành hết tiền cho cô ấy.

Liễu Khanh Khanh lại ăn nhiều, chỉ riêng bữa sáng đã ăn 5-6 quả trứng, 2 hộp sữa, thêm 4-5 cái bánh bao.

Lục Tề quay người lại nhìn tôi chăm chăm một lúc, phì cười: “Liễu Khanh Khanh, chẳng lẽ cậu thích tôi à?”

Tôi cạn lời nhìn cậu ta.

Lục Tề và Thẩm Bắc Thần được các nữ sinh trường gọi là bộ đôi Nam Cao, thường xuyên cãi nhau ai đẹp trai hơn ầm ĩ cả lên.

Khác với vẻ đẹp lạnh lùng dịu dàng của Thẩm Bắc Thần, Lục Tề toát lên khí chất côn đồ, đôi mắt sáng, chiếc mũi cao, làn da ngăm đen.

Cậu ta chắc chắn là đẹp trai, nhưng vẻ đẹp đó, kết hợp với tính cách bất cần, khiến cậu ta có phần du côn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.