“Cậu cứ yên tâm đi, tôi không thích con trai đâu.”
Tôi uống sữa, lục tìm trong cặp sách lấy bánh bao ném cho cậu ấy.
“Tôi sắp bắt đầu giảm cân rồi, ăn không hết thì phí lắm. Hạt gạo nào cũng chứa đầy mồ hôi, dù sao chúng ta cũng ngồi cạnh nhau bao lâu rồi, chỉ đành cho cậu thôi.”
Năm cấp 2, bố mẹ Lục Tề qua đời trong một tai nạn giao thông, cậu ấy sống cùng ông bà.
Theo lời bạn cùng lớp, ông bà cậu ấy đã già yếu, sức khỏe kém, phải nhặt ve chai mà nuôi cậu ấy đi học.
Lúc tuổi dậy thì cậu ấy lại có tố chất thể thao, mỗi ngày phải tập luyện.
Có lúc đang học, tôi thường nghe tiếng dạ dày của Lục Tề kêu ùng ục.
Lục Tề đánh mất vẻ lãnh đạm, nhìn tôi rất nghiêm túc: “Được rồi, vì cậu tôi sẽ miễn cưỡng ăn hộ vậy.”
Tôi uống hết sữa, liếc nhìn về chỗ ngồi của mình.
Lạ thật, sắp vào giờ học rồi mà sao Liễu Khanh Khanh vẫn chưa đến?
Chúng tôi đổi thân thể được một thời gian rồi. Cô ấy chưa bao giờ đến trễ cả, không lẽ bị ốm rồi?
Tôi nhắn tin và gọi điện cho điện thoại của mình nhưng không ai trả lời, cũng chẳng ai nghe máy.
Lục Tề hất nhẹ chân tôi.
Nhà trường cấm học sinh mang điện thoại, tôi vội vàng cất điện thoại vào cặp trước khi thầy giáo chủ nhiệm đi tới.
Suốt tiết tự học buổi sáng tôi không tập trung nổi. Hôm qua Liễu Khanh Khanh còn trò chuyện đến đêm muộn với tôi, cô ấy thề có cách để chúng tôi đổi lại thân xác trong tuần này.
Vừa tan học tôi đứng bật dậy, chạy nhanh tới chỗ thầy giáo chủ nhiệm.
“Thưa thầy, Trần Nghiên Hạ sao hôm nay không đến lớp ạ?”
Thầy giáo chủ nhiệm với chiếc đầu hói nhìn tôi vẻ ngạc nhiên, có vẻ không ngờ Liễu Khanh Khanh lại dính líu tới thiên kim tiểu thư Trần Nghiên Hạ.
“Bạn ấy chuyển trường rồi.”
Nắng hè rọi xuống người tôi, nhưng tôi lại cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
“Chuyển… trường ạ?”
Thầy giáo chủ nhiệm nhẹ gọng kính: “Cả nhà Trần Nghiên Hạ đều chuyển sang Mỹ. Bạn ấy đã hoàn tất thủ tục chuyển trường tuần trước rồi. Vài bạn thân trong lớp còn tổ chức tiệc chia tay mà em không biết sao?”
Những lời sau đó tôi không nghe thấy nữa, vì tôi ngất xỉu.
Trước khi nhắm mắt lại, tôi như thấy bóng dáng Lục Tề chạy vội tới.
“Bạn học, tỉnh rồi à?”
Tôi cố mở mắt, tầm nhìn là một màu trắng xóa, tường trắng, rèm trắng, ga giường cũng trắng.
Cô Lưu, y tá trường, ngồi bên cạnh tôi, dịu dàng nhìn tôi: “Trời quá nóng, say nắng rồi. Em nghỉ ngơi thêm chút nữa đi. Uống chút nước bạc hà cho lại sức.”
Tôi ngồi dậy, cảm thấy đầu vẫn hơi choáng váng.
Ngồi thừ ra một lúc, tôi bỗng nhớ ra tại sao mình bất tỉnh!
Liễu Khanh Khanh!
Liễu Khanh Khanh đã đem thân xác tôi sang Mỹ!
Tôi đứng bật dậy, chạy về phía cửa, vì đứng dậy quá nhanh, mắt lại thấy trắng xóa.
“Trời ạ, em vội làm gì vậy? Cô đã xin nghỉ học giùm em rồi. Em xem, lại choáng nữa rồi phải không? Tình trạng em như thế này mà đi học cũng không tiếp thu được gì đâu, thà nghỉ ngơi ở đây còn hơn.”
Cô Lưu đỡ tôi ngồi lại giường, tôi lo lắng đến nỗi nước mắt sắp trào ra.
Không được, tôi phải tìm Liễu Khanh Khanh, nói rõ ràng với cô ấy!
Tôi không quan tâm đến cơ thể khó chịu, mang giày ra ngoài.
Cô Lưu kéo tôi hai cái không kéo nổi, lẩm bẩm vài câu: “Trẻ con bây giờ, haiz, học hành căng thẳng làm chúng ra nông nỗi này đây!”
Ra khỏi phòng y tế, tôi đi về phía cổng trường, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi tái mét của tôi làm chú bảo vệ hoảng hốt: “Này cháu, ba mẹ cháu không đến đón à? Trông cháu thế này, để cháu đi một mình chú không yên tâm.”
“Chú ơi, ba mẹ cháu đang đợi ở cổng rồi.”
Tôi nói dối cho qua chuyện, chạy nhẹ ra khỏi cổng trường, bước lên một chiếc taxi.