Minh Châu Trong Vũng Bùn

Chương 8



Chương 8:

Lục Tề và Thẩm Bắc Thần được bầu chọn là bộ đôi nam thần của trường, giờ Thẩm Bắc Thần chuyển trường, danh hiệu nam thần chỉ còn lại Lục Tề.

Thẩm Bắc Thần học giỏi, gia thế tốt, các bạn nam có ganh tỵ nhưng không dám nói gì.

Còn Lục Tề thì khác, cậu được tuyển thẳng bằng thể dục thể thao, học lực trung bình, gia cảnh khó khăn, nhiều bạn nam không coi trọng lắm.

Nhưng Lục Tề tính tình nổi loạn, trong người có sự tàn nhẫn mà người bình thường không có.

Nhiều bạn nam không dám đối đầu trực tiếp, nhưng sau lưng hay làm khó dễ cậu ấy.

Và tôi trở thành nạn nhân vậy đó.

“3000 mét chạy việt dã, 100 mét vượt rào, ném tạ?”

“Trương Thần Minh, mày bị điên à?”

Lục Tề còn tức giận hơn cả tôi, Trương Thần Minh vẻ mặt lạnh lùng nhìn chúng tôi: “Sao, không nên góp sức cho lớp à?”

Bình thường ồn ào, giờ lớp im phăng phắc, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi, không ít bạn nữ cũng tỏ vẻ bất bình.

“Trương Thần Minh, bắt Liễu Khanh Khanh thi ném tạ còn được, 3000 mét và vượt rào, hơi quá đáng rồi đấy.”

“Cô ấy không đi thì cậu đi nhé? Cậu làm được không?”

Các bạn nữ im lặng, cúi đầu làm ngơ.

Chạy 3000 mét mệt chết đi được. Là con gái ném tạ thì quá ngại, Trương Thần Minh bóp chặt điểm yếu của mọi cô gái.

“3000 mét và ném tạ bắt buộc phải có người tham gia, các cậu không thấy Liễu Khanh Khanh thích hợp thì ai thích hợp?”

“Tớ vì lớp mà lo, nếu Liễu Khanh Khanh thi đấu tốt có thể đoạt huy chương, còn được vài ngàn đồng tiền thưởng nữa đấy.”

“Bố mẹ cô ấy bán bánh mì cả ngày cũng chỉ kiếm được vài đồng, các cậu đừng cản cô ấy làm giàu chứ.”

Trương Thần Minh ngồi phịch xuống bàn, hất cằm với Lục Tề.

Nhà cháy lửa bén vào nhà lá.

Hắn không thể tìm Lục Tề, chỉ còn cách tìm tôi.

Quả nhiên Lục Tề nổi điên lên, cậu ấy nắm tay, nghiến răng đối diện với Trương Thần Minh, tóc gần như dựng đứng hết cả lên.

Khoảnh khắc sau đó, Lục Tề đẩy bàn, giơ tay xông tới Trương Thần Minh.

Lúc đó, tôi ôm chặt lấy eo cậu ấy.

Lục Tề rất khỏe, nhưng không thể chống lại cân nặng của tôi.

Cậu ấy vùng vẫy một lúc rồi nói lắp bắp: “Liễu Khanh Khanh, cậu, cậu buông ra, tớ không đánh nữa.”

Trời nóng, cánh tay đen thô của tôi ôm eo mảnh khảnh của Lục Tề, qua lớp vải mỏng tôi cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ làn da cậu ấy, hơi cháy da, khiến tôi lo lắng.

“Đánh lộn rất rắc rối, cậu chắc chắn không đánh nữa chứ?”

Lục Tề đứng im như bị huyệt, một lúc sau mới gượng gạo gật đầu.

Tôi buông tay ra, chỉ thấy Lục Tề như tên lửa bắn ra khỏi lớp, để lại vệt khói.

Trương Thần Minh ngơ ngác: “Hèn nhát, may mà chạy nhanh!”

Hắn bực tức lẩm bẩm vài câu rồi quay lại chỗ ngồi.

Tiếng chuông vào học vang lên, Lục Tề mặt đỏ bừng bừng trở lại lớp, trên mặt còn đọng nước.

Cậu chớp chớp mi dài ướt sũng, vẻ mặt vẫn hơi ngượng ngùng.

“Liễu Khanh Khanh, cậu là con gái, đừng có mà sàm sỡ tớ, biết chưa?”

Tôi liếc cậu ấy, tiếp tục làm bài tập.

“Chuyện thi đấu là anh đây liên lụy cậu, cứ yên tâm, còn hơn 20 ngày nữa là thi đấu, cuối tuần cậu cùng tớ luyện tập ở trường, có cố gắng chắc chắn sẽ không làm cậu xấu hổ đâu.”

Tôi gật đầu thờ ơ.

Tuổi trẻ trao đổi chất nhanh, sau hơn một tháng nỗ lực, tôi đã giảm hơn 10 cân.

Đến lúc thi, tôi còn có thể giảm thêm 10 cân nữa, lúc đó có thể hoàn thành toàn bộ cuộc đua.

Chuyện xấu hổ hay không, chỉ cần tôi nỗ lực hết mình, sẽ không xấu hổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.