Đã ba ngày trôi qua kể từ khi tôi tỉnh dậy.
Trong ba ngày này, tôi lặng lẽ thu thập được tất cả thông tin mình muốn.
“Ta ở cùng ngươi nhiều năm như vậy, nhưng ngươi lại không có chút tiến bộ nào.”
Tôi thấp giọng lẩm bẩm.
Thị nữ Phù Ly tò mò hỏi: “Tiểu thư, người đang nói chuyện với ai vậy?”
Tôi mỉm cười lắc đầu, ấm áp nói: “Phù Ly, gió thổi rồi, ngươi đi lấy cho ta một chiếc áo choàng lớn được không?”
Nàng ta sững sờ một lúc, khuôn mặt trẻ trung đỏ bừng, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm: “Tiểu thư mới dịu dàng làm sao…”
Tôi cười bất lực.
Phù Ly là một cô bé hoạt bát, qua lời nói của cô ấy tôi biết được nhiều điều.
Cha tôi, Bạch Vân Hải, là người giàu nhất Dương Châu, nơi giàu có nhất ở phía nam sông Dương Tử.
Mẹ tôi, Thẩm Ninh Mai, là đích nữ của gia tộc Thẩm ở Thanh Hà, một trong năm gia tộc danh giá của nhà Thanh.
Còn tôi, Bạch Linh Hi, mười tám tuổi, là đích nữ của người giàu nhất thành Dương Châu, và tôi được yêu thương, chiều chuộng vô cùng.
Tôi còn có một đứa em trai mười lăm tuổi là đệ tử thân thiết của Quý Thanh Thần, một học giả vĩ đại, đang học ở núi Thanh Quan.
Với danh tiếng của việc thành lập Hội Quán thương nhân ở kiếp trước, trong triều đại này địa vị của các thương nhân không hề kém so với các quan lại.
Vì vậy, Bạch Linh Hi có thể nói là một nữ quý tộc đứng đầu ở Dương Châu.
Nhưng tôi không khỏi thở dài khi nghĩ về những gì cơ thể hiện tại của mình đã làm.
Trong đầu tôi chỉ lóe lên bốn từ – cực kỳ nực cười.
Chủ nhân ban đầu của cơ thể này không phải là người vô tình bị cảm lạnh và lâm bệnh nặng mà là do đến thăm Nam Phong Các.
Người nhà Thanh vốn cởi mở.
Nam Phong Các, đồng âm với phong cách nam nhân, đúng như tên gọi, nơi đây là thanh lâu dành cho nữ giới.
Bạch Linh Hi không chỉ đến chơi, nàng còn tốn không ít tiền để được nam nhân ở đây tán tỉnh.
Không biết là ai đã tiết lộ tin tức cho Bạch Vân Hải, vội vàng đi bắt người.
Bạch Linh Hi nghe tin cha mình đến thì hoảng sợ nhảy khỏi thuyền, sau khi được vớt lên, cô bị bệnh nặng suýt chế.t.
Chẳng trách ngày đó Bạch Vân Hải nhìn tôi có chút kỳ quái.
Tôi vô cùng bất lực, dù đã truyền linh hồn có tuổi của mình vào cơ thể một cô bé nhưng tôi vẫn là một đứa trẻ ngỗ ngược như vậy.
Tôi cũng nghĩ đến những thứ phấn màu sặc sỡ trên bàn trang điểm. Nghe nói Bạch Linh Hi thích bôi những thứ đó lên mặt, xem ra cô ấy vẫn là một cô gái theo phong cách nổi loạn.
Người ta nói, Bạch Linh Hi thậm chí còn kiêu ngạo và độc đoán hơn cả thiếu gia bảnh bao nhất phố Dương Châu, là bạn thân của cả nam và kỹ nữ.
Không biết làm thế nào mà Bạch Vân Hải uy nghiêm và ngay thẳng cùng Thẩm Ninh Mai duyên dáng, đàng hoàng lại nuôi dạy một đứa trẻ như vậy?
Tôi thật sự không thể đóng được nhân vật này. Chỉ có thể quy tất cả những sự thay đổi của mình cho điều này: khi tôi bị bệnh nặng, tôi đã nhận được sự hướng dẫn của một vị tiên, tôi hối hận, quay đầu và quyết định hiếu thảo với cha mẹ.
Nghĩ đến hai khuôn mặt giống hệt cha mẹ kiếp trước, lòng bất an của tôi lại bình tĩnh hơn một chút. Có lẽ đây là sự bù đắp của số phận?
Dương Châu và kinh thành cách nhau ngàn dặm, tôi và Đế Trường Thanh sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Mọi việc hôm qua đã kết thúc sau cái chế.t, và mọi việc hôm nay đều là khởi đầu mới.
Từ giờ trở đi, tôi là Nhạc Nhạc của nhà họ Bạch ở Dương Châu.
Đang suy nghĩ, Phù Ly liền chạy tới, vui vẻ mỉm cười: “Tiểu thư, thiếu gia đã trở lại!”
Ồ? Người thân duy nhất mà tôi chưa từng gặp cho đến nay chính là em trai của cơ thể này – Bạch Hằng.
Vừa bước vào sân đã nghe thấy một cậu bé có giọng nói thiếu niên chào tôi:
“Nghe nói tỷ tỷ đã tỉnh nên đệ đã xin sư phụ nghỉ phép rồi trở về nhà. Đại tỷ thế nào rồi?”
Tôi ngước mắt lên nhìn, hơi choáng váng khi thấy hắn.
Chàng trai trước mặt lịch sự nhã nhặn, khí chất cũng hiền lành như tên của hắn.
Tuy còn rất nhỏ nhưng đã có thể thấy rằng khi lớn lên, cậu ấy sẽ là một người đàn ông phong lưu đa tình, xung quanh không thiếu phụ nữ.
Tôi không khỏi lại thở dài, gen của Bạch gia đã xảy ra vấn đề gì khi nuôi dưỡng Bạch Linh Hi?
Một yêu vương không hợp với tính tình của gia tộc này.
Tôi vẫn giả mất trí nhớ và mỉm cười có chút bối rối.
“Đệ là A Hằng à? Ta ổn rồi. Xin lỗi vì đã làm đệ lo lắng.”
Phù Ly ra ngoài rót trà, chỉ còn hai chúng tôi ở lại trong sảnh.
Lúc này, người thanh niên sắc mặt thay đổi, tiến lại gần tôi, nhìn tôi một lúc rồi lạnh lùng nói:
“Nghe cha nói tỷ mất trí nhớ? Bạch Linh Hi, tỷ đang giở trò gì mới vậy?”
Tôi nở một nụ cười trên môi nhưng trong đầu tôi tràn ngập những câu hỏi.
Có ai có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Tại sao hai đứa trẻ nhà họ Bạch không có đứa nào bình thường?
Chẳng phải con gái Bạch gia tuy cực kỳ nghịch ngợm nhưng con út lại hiền lành, lễ phép và học giỏi sao?
Đang lúc tôi đang choáng váng thì có một giọng nói dịu dàng vang lên cứu tôi:
“A Hằng, con về cũng không kịp chào hỏi chúng ta mà đã đi thẳng đến đây.”
Một giọng nam khác cười nói:
“Không phải phu nhân vừa khen tình cảm tỷ đệ rất tốt sao?”
Là Bạch Vân Hải, Thẩm Ninh Mai.
Sau đó, tôi tận mắt chứng kiến gương mặt Bạch Hằng thay đổi trong giây lát, lại nở nụ cười ấm áp: “Cha, mẹ.”
“Là lỗi của con, mẹ đừng trách con, con quá lo lắng cho đại tỷ.”
Lượng thông tin quá lớn, tôi im lặng một lúc, không nói nên lời.
Tôi chỉ có thể thầm thở dài rằng những người trẻ tuổi tôi gặp ở thế giới này dường như đều bị bệnh nên tôi cần phải cẩn thận.
Bài học đau đớn mà Đế Trường Thanh, người tôi gặp trong chuyến du hành lần trước, đã dạy vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi.
Tôi đã gặp lại điều này trong lần tái sinh này.
Dù sao thì đây cũng là em ruột của cơ thể này nên cậu ấy sẽ không làm gì tôi đúng không?
Không, Bạch Linh Hi không phải là con nuôi được nhặt về đâu…
Nghĩ tới đây tôi thấy kinh hãi.
Nhưng từ khóe mắt, tôi thoáng thấy khuôn mặt của mình trong gương, được thừa hưởng hoàn hảo những đường nét trên khuôn mặt của vợ chồng Bạch gia, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì có lẽ không phải như tôi nghĩ.
Có lẽ gia giáo có gì đó không ổn, tôi tự an ủi mình.
Ở đó, người cha đã trở nên nhân hậu và người con đã trở nên hiếu thảo.
Thẩm Ninh Mai nắm tay tôi ngồi xuống, tôi vẫn im lặng.
Bạch Hằng trầm ngâm nhìn tôi, sau đó nói với Bạch Vân Hải với vẻ mặt lo lắng.
“Cha, đại tỷ có vẻ… đã thay đổi rất nhiều.”
Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn, tôi gần như tin rằng đây là thực sự là quan tâm đến tôi.
Nhưng bây giờ, tôi tin chắc rằng điều cậu ta đang hỏi không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, câu tiếp theo là:
“Đại tỷ, tỷ thật sự đã quên hết mọi thứ rồi sao? Bao gồm cả Ngọc Tân đó?”
Thấy họ đều nhìn mình, tôi tỏ vẻ bối rối và hỏi:
“Ngọc Tân là ai?”
Tôi thực sự không biết.
Sau đó nhìn thấy vợ chồng Bạch gia đều thở phào nhẹ nhõm:
“Là người không đáng nhắc đến, Nhạc Nhạc không nhớ ra thì thôi.”
Tôi biết sự việc không đơn giản như vậy nhưng tôi giả vờ không biết, gật đầu mà không hỏi thêm câu nào.
Trong mắt Bạch Hằng hiện lên một tia nghi hoặc.
Lúc này, hạ nhân tới mời chúng tôi ra tiền sảnh dùng bữa.
Vợ chồng Bạch gia đi phía trước, tôi và Bạch Hằng đi phía sau.
Tôi cố ý đi chậm lại, giữ khoảng cách, mỉm cười hỏi Bạch Hằng.
“Đệ đệ, hình như đệ rất không hài lòng với ta thì phải?”
Vẻ mặt Bạch Hằng không thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên một tia chán ghét:
“Cha mẹ nói sau khi tỉnh lại tỷ đã thay đổi, nhưng ta nghĩ bản chất thật của tỷ vẫn vậy.”
Tôi dừng lại, xem ra giữa tôi và cậu ta quả thực có mâu thuẫn, nhưng dường như chưa từng tiết lộ ra ngoài.
Vẫn còn là một thiếu niên, tôi sẽ có nhiều cách để kiểm soát hắn trong tương lai.
Tôi hạ giọng hỏi Bạch Hằng: “Ngọc Tân là ai?”
Bạch Hằng quay đầu nhìn ta một hồi, cau mày thắc mắc:
“Thật sự không nhớ sao? Nam hoa tỷ thích nhất!”
Tôi:”…”
Thấy tôi im lặng, Bạch Hằng lại nói thêm:
“Vì hắn mà tỷ thậm chí còn từ chối hôn sự với Lý Phi Vân người Lý gia và Hàn Sinh người Hàn gia, gây náo loạn khắp nơi. Bất kỳ thiếu gia nào từ một gia đình tốt ở thành Dương Châu đều tránh tỷ như tránh tà. Nếu không tỷ nghĩ tại sao một thiếu nữ mười tám tuổi như mình giờ vẫn còn ở nhà chứ?”
Tôi bị chữ “mười tám tuổi” làm choáng váng, tiếp tục im lặng:
“…”
Tại sao chuyện này Phù Ly không nói với tôi?
Bạch Linh Hi, cô quả thực là một anh hùng!!!
Mặc dù không hề bị trừng phạt vì đã làm nhục nhà họ Bạch nhiều như vậy, nhưng vừa rồi tôi lại nghĩ rằng mình là được nhặt về. Thật là áy náy.
Chẳng trách cậu nhóc lại coi thường tôi, đại tỷ của hắn.
Đáng đời!