Hắn im lặng hồi lâu, lòng tôi cũng dần chùng xuống.
Sau đó Đế Trường Thanh trong mắt hiện lên ý cười: “Vậy thì tùy nàng.”
Tôi ngước mắt lên, không rõ ý tứ:
“Bệ hạ có biết danh tiếng ban đầu của ta ở thành Dương Châu không?”
Đế Trường Thanh thờ ơ trả lời:
“Biết rồi thì sao?”
Tôi cũng cười, ngữ khí nhẹ nhàng ôn hòa: “Vừa rồi ta chỉ đùa thôi, tiểu cô nương như ta có thể vào cung là phúc lớn.”
Nhìn vẻ mặt thoải mái của hắn, tôi nhân cơ hội này mặc cả.
“Chỉ là ngài có thể cho phép ta ở nhà với cha mẹ thêm vài ngày nữa không? Kinh thành và Dương Châu cách xa nhau hàng ngàn dặm, không biết khi nào ta mới gặp lại họ.”
Đế Trường Thanh nói:
“Nếu như nàng muốn, ta có thể mang cha mẹ nàng về kinh.”
Tôi liền từ chối:
“Tạ ơn bệ hạ, nhưng khí hậu và thức ăn ở miền Nam rất khác so với miền Bắc, sợ họ không quen.”
Đế Trường Thanh không hề khó chịu, nhẹ giọng nói:
“Không sao, ta còn có một số việc phải xử lý, nàng yên tâm ở nhà, đợi mọi việc xong xuôi, ta sẽ đến đón.”
Tôi mỉm cười gật đầu, hoàn toàn vâng lời.
Sau khi Đế Trường Thanh rời đi, Bạch Vân Hải và Thẩm Ninh Mai đi vào, trên mặt có chút kinh ngạc.
“Tại sao bệ hạ lại bỏ đi một mình? Nhạc Nhạc, bệ hạ… có phải đổi ý không?”
Tôi có thể nghe thấy sự mong đợi trong lời nói của họ và trái tim tôi cảm thấy đau nhói.
Nhưng tôi vẫn lắc đầu: “Hắn nói còn có một số việc cần xử lý.”
Tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc giải quyết vấn đề giữa Hạ Mộng Ngọc và Cố Kỳ.
Đôi mắt của họ ngay lập tức mờ đi.
Tôi an ủi và cố làm họ yên lòng.
Trong vài ngày tới, khi đi cùng hai người, tôi đã viết ra giấy những việc cần cải thiện hoặc thay đổi trong công việc kinh doanh của Bạch gia.
Sau bữa tối, tôi thảo luận với Bạch Vân Hải.
Ánh mắt Bạch Vân Hải nhìn tôi càng ngày càng buồn bã và tiếc nuối.
Thỉnh thoảng có một ngày, tôi nghe thấy ông và Thẩm Ninh Mai thở dài:
“Nếu Nhạc Nhạc của chúng ta không gặp phải người đó, con bé nhất định sẽ trở thành một nữ thương nhân giàu có, ghi danh sử sách, làm lu mờ vinh quang của hầu hết đàn ông trên đế quốc này.”
Chỉ là không ngờ thay vì đợi Đế Trường Thanh lại có hai người không ngờ tới.
Ngày hôm đó, thời tiết rất đẹp.
Tôi đưa cha mẹ đi thuyền ra hồ, khi mặt trời lặn, cả ba chúng tôi đều có vẻ mệt mỏi.
Sau khi đưa hai người vào bờ, tôi nói:
“Cha, mẹ, hai người về trước đi, con muốn ở lại thêm một lát.”
Hai người họ cũng biết gần đây tâm trạng tôi không tốt nên họ đã rời đi sau khi dặn tôi đừng để bị cảm vì hóng gió quá nhiều.
Họ rời đi không lâu, tỳ nữ Phù Ly nói ở bên ngoài:
“Tiểu thư, có hai vị khách đến, nói là bạn của người.”
Tôi muốn từ chối, nhưng trong đầu tôi chợt hiện lên hai hình ảnh
Tôi hỏi lại: “Họ tên là gì?”
Hương Ly lại chạy đi, khi quay lại có vẻ hơi bối rối:
“Họ nói… ân nhân?”
Tôi dừng lại và nói: “Mời họ vào.”
Không lâu sau, một đôi nam nữ không có gì nổi bật bước vào.
Tôi nhìn một cái rồi cười khúc khích:
“Hai người vẫn còn sống. Thật tốt.”
Hai người này thật sự là Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc cải trang.
Họ nhìn nhau và chào tôi:
“Tạ ơn Bạch cô nương đã cứu mạng hai lần.”
Tôi giật mình: “Lần trước ở bến tàu, các người nhìn thấy ta sao?”
Hạ Mộng Ngọc cười nói:
“Bach tiểu thư cũng đến đó nên khó có thể không chú ý tới trận chiến.”
Tôi nghĩ về điều đó và cười.
Không tính những kỵ binh và người hầu khác, chỉ riêng hộ vệ đã có hai mươi người, cảnh tượng quả thực rất hùng vĩ.
Tôi hỏi lại: “Vậy sao hai người biết là ta?”
“Trong hoàn cảnh đó, còn ai có thể vứt tiền như nước, ngoại trừ tiểu thư?”
Vẻ mặt của tôi đột nhiên thay đổi, và rồi tôi nhận ra mình đã để lộ một khuyết điểm lớn đến mức nào.
Nếu không có khuôn mặt này bảo trợ, e rằng ngày hôm đó mọi người xung quanh đều đã chế.t.
Đang suy nghĩ sâu xa, lưng tôi chợt toát mồ hôi lạnh.
Đối diện tôi, Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc đang mỉm cười cũng im lặng khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi
Hạ Mộng Ngọc vẻ mặt lo lắng, thận trọng hỏi:
“ Bạch cô nương, chuyện gì xảy ra, hay là… cô đã gặp ai?”
Nghĩ đến những gì Bạch Vân Hải nói về số phận của Hạ gia, mặc dù không biết hai người làm cách nào thoát khỏi tay Đế Trường Thanh, nhưng chắc chắn họ đã phải chịu rất nhiều tra tấn.
“Cô có thể gọi ta là Nhạc Nhạc.”
Tôi biết họ có ý tốt nên thở dài và thôi nói vòng vo.
“Ta đã gặp kẻ mà ngươi nhắc đến tên là Đế Trường Thanh. Ta không ngờ rằng hắn ta thực sự là hoàng đế đương triều.”
Sắc mặt của hai người thay đổi mạnh mẽ, Hạ Mộng Ngọc lo lắng hỏi:
“Hắn đã làm gì cô?”
Tôi nhìn bọn họ:
“Trước khi trả lời vấn đề này, xin hãy nói cho ta biết trước, thân phận hai người là gì…”
Hạ Mộng Ngọc cắn môi:
“Nhạc Nhạc, không phải là ta không muốn nói cho cô biết, ta sợ làm cô bị liên lụy.”
“Không phải là ta muốn liên quan.” Tôi nói.
Tôi nâng ly rượu lên, nhìn vòng rượu lắc lư trong ly, cười giễu cợt:
“Chỉ là Đế Trường Thanh cho phép ta vào cung mà thôi.”
Hạ Mộng Vũ vẻ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi:
“Kẻ điên, đúng là kẻ điên.”
Tôi bất lực nhìn cô ấy còn tức giận hơn tôi:
“Đừng kích động, ta không thể cứ ngồi đây được.”
Cố Kỳ thở dài:
“Thật xin lỗi, có lẽ ta nên nói cho cô biết thân phận của mình. Ta là thuộc hạ của cựu hoàng tử.”
Trên thực tế, tôi biết nếu không có Đế Trường Thanh thì Cố Kỳ đã trở thành tể tướng trẻ nhất triều đại.
Khi đất nước thái bình, hắn sẽ lui về quê cùng Hạ Mộng Ngọc.
Tôi chỉ muốn xem liệu họ có đáng để tôi giúp đỡ không.
Hạ Mộng Ngọc hai mắt đỏ hoe:
“Ta suýt chút nữa đã trở thành hoàng hậu, nhưng lại ám sát Đế Trường Thanh trong buổi lễ.”
Tôi mở to mắt, chuyện này thực sự xảy ra sau khi tôi chê.t sao?
Đúng như mong đợi ở một nữ chính, thật dũng cảm!
Hạ Mộng Ngọc nắm lấy tay tôi:
“Nhạc Nhạc, đừng sợ, hãy đi theo bọn ta…”
Tôi ngắt lời nàng: “Ta đi cùng hai người, nhưng cha mẹ và tiểu đệ của ta thì sao? Bạch gia có hàng trăm người, chưa kể vô số chủ cửa hàng, công nhân, tá điền và gia đình họ đều dựa vào việc Bạch gia kinh doanh để kiếm sống nuôi gia đình.’
Hạ Mộng Ngọc im lặng.
Cố Kỳ nhìn tôi với ánh mắt phức tạp:
“Bach tiểu thư, cô đã quyết định chưa?”
Tôi im lặng một lúc và uống hết một ngụm rượu.
“Vào cung.”
Hạ Mộng Ngọc nghe tôi nói mà ngã khụy xuống, hai mắt đỏ hoe.
“Nhạc Nhạc, đừng đi, đó là nơi ăn thịt người.”
Chỉ cần rời khỏi Đế Trường Thanh, nàng ta vẫn sẽ là nữ chính xinh đẹp, tốt bụng, nhưng tôi phải đối mặt với những việc mình phải làm.
Tôi không biết trước tương lai, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.
Tôi mỉm cười nhìn họ, bình tĩnh nói:
“Ta đã quyết định rồi, các người… hãy rời khỏi Trung Nguyên! Nghe nói biên giới Tây Nam có một nơi tên là Đại Lý quốc. Người dân giản dị, tiết trời ấm áp quanh năm. Nơi đó có thể phù hợp với hai người.”
Hạ Mộng Ngọc tự trách mình, nước mắt chảy dài trên mặt:
“Đều là lỗi của chúng ta, Nhạc Nhạc, đều là lỗi của chúng ta. Thực xin lỗi. Nếu ngày đó chúng ta không xuất hiện ở đó, tên điên Đế Trường Thanh kia cũng sẽ không nhìn thấy cô. ”
Tôi lắc đầu.
Trong vài ngày qua, tôi đã tìm ra tất cả.
Kể từ khi tôi được tái sinh, mọi thứ dường như được điều khiển bởi một bàn tay vô hình.
Định mệnh của tôi là gặp Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc để cứu họ.
Gặp lại Đế Trường Thanh lại càng là việc phải xảy ra.
Không có lối thoát khỏi tất cả điều này.
Thứ kiểm soát tất cả những điều này chỉ có thể là âm mưu và số phận.
Lúc ý nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi.
Một bảng điều khiển trong suốt quen thuộc xuất hiện cùng với âm thanh điện tử vô tình.
[Ký chủ Bạch Linh Hi đoán từ khóa “âm mưu” và kích hoạt hệ thống]
[Nhiệm vụ hệ thống – Chỉnh sửa cốt truyện của “Vẻ đẹp đất nước”]