Vĩnh Biệt Đế Trường Thanh

Sự thật



Chương 24: Sự thật

Khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm bị Tiêu Vũ Châu làm chệch hướng và đâm vào bả vai của hắn.

Tiêu Vũ Châu nhìn tôi ở trong lòng Đế Trường Thanh, trong mắt hiện lên một tia khó tin.

Nếu không lầm, dường như có một nỗi buồn không tả xiết.

Lại nhìn Đế Trường Thanh đang điên cuồng, Tiêu Vũ Châu hét lớn:

“Bệ hạ!”

Đế Trường Thanh bỗng nhiên chấn động, sau đó tựa hồ tỉnh lại.

Sự hỗn loạn đã bị dập tắt.

Ánh mắt của hắn nhìn mọi người không có chút sinh khí. Khi ánh mắt kia quét qua Hạ Mộng Ngọc, nàng cả kinh, ngã ngửa xuống đất.

Đế Trường Thanh bế tôi lên, giọng nói lạnh lùng như địa ngục.

“Hạ gia ám sát, có ý định phản nghịch, chu di cửu tộc!”

Hắn ôm tôi như ôm một báu vật, bước xuống cầu thang dài trước chánh điện Kim Loan.

Năm đầu tiên cầu trời là một thảm họa đối với kinh thành.

Hoàng đế từ chối hạ lệnh chôn cất thần nữ đã chế.t vì chặn thanh kiếm cho hắn. Cố gắng dùng máu của toàn bộ bá tính trong thành để hiến tế mong thần nữ được tái sinh.

Mọi sự phản đối của các quan đều vô ích, và cả thành tràn ngập sự hoảng loạn và máu tanh.

Tôi chứng kiến tất cả những điều này như một người ngoài cuộc, và giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu tôi.

[Ngươi có nghĩ một người như vậy có thể trở thành hoàng đế không? Tất cả là lỗi của ngươi.]

Tôi chợt tỉnh dậy sau giấc mơ.

Đế Trường Thanh không biết rời đi lúc nào.

Trời trở lạnh và không có ai xung quanh tôi.

Tôi gọi hệ thống trong đầu và hỏi:

“Giấc mơ đêm qua có thật không?”

Rất nhanh, hệ thống liền trả lời.

[Tất cả đều là sự thật!]

Tôi cảm thấy choáng váng, vì thế lại hỏi:

“Vậy tại sao Đế Trường Thanh cuối cùng lại dừng lại?”

[Bởi vì Tiêu Vũ Châu và Tần Nhiễm nói với Đế Trường Thanh, ngươi đã cứu những người này, ngươi sẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tàn sát quá nhiều mạng người sẽ ảnh hưởng đến sự đầu thai của ngươi. Hạ gia vì thế cũng thoát khỏi vận mệnh diệt vong.]

Tôi lén nhổ nước bọt, hai tên khốn kiếp này.

Lợi dụng tôi khi còn sống, ngay cả khi tôi đã chế.t chúng vẫn tìm cách lợi dụng tôi.

“Vậy ta sống lại là do ngươi hay là do Đế Trường Thanh triệu hoán linh hồn?”

[Cả hai.]

Tôi hơi bực mình.

“Ngươi có thể nói thẳng vào vấn đề được không? Đừng làm bộ làm tịch. Ta có thể đánh hắn rồi trốn thoát được không?”

“Như ngươi đã thấy, Đế Trường Thanh bây giờ là bộ dạng như vậy, nếu không cung cấp đủ tin tức cho ta, ta nói hai chữ cũng sợ, huống chi là đánh hắn. Ngươi có biết bóng ma tâm lý là gì không?”

Trước đây, tôi chưa bao giờ thô lỗ như vậy.

Nhưng bây giờ nhắm mắt lại, tôi chỉ có thể nghĩ đến đôi mắt như lửa của Đế Trường Thanh khi muốn phá hủy tất cả.

Hệ thống tiếp tục giả chế.t.

Tôi cười khẩy: “Nếu ngươi cứ như vậy thì chúng ta sẽ cùng chế.t”

Hệ thống cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

[Vốn dĩ ngươi đã bị xóa bỏ, nhưng bởi vì sự ám ảnh của Đế Trường Thanh, linh hồn của ngươi vẫn ở lại thế giới này, không thể rời đi, nên chúng ta đã thu giữ nó và gửi đến một cơ thể phù hợp nhất.]

[Hoàn thành nhiệm vụ sẽ có lợi cho cả hai chúng ta.]

Tôi hiểu!

Nói một cách đơn giản, cả Đế Trường Thanh và hệ thống, không một ai là người tốt cả.

Sau khi giê.t tôi, bọn họ không thể làm gì Đế Trường Thanh. Cuối cùng phát hiện tôi là người duy nhất có thể ảnh hưởng đến hắn nên miễn cưỡng hồi sinh tôi.

Tôi cười lớn.

“Vậy tại sao ngươi không nói với ta sớm hơn?”

“Nếu ta biết Đế Trường Thanh yêu ta như vậy, ta sẽ không sợ hãi và thận trọng như vậy?”

[Ngươi có sợ hãi thật không? Không phải lần đầu gặp lại, ngươi đã đẩy Đế Trường Thanh xuống sông sao?]

Ồ, hình như tôi nghe thấy một chút ngưỡng mộ trong giọng nói vô cảm đó.

“Ta chỉ hỏi tại sao ngươi không nói với ta sớm hơn?”

[Bởi vì, sau khi kiểm tra các dữ liệu trên hệ thống, nữ chính thường sẽ cảm động khi biết động cơ phía sau, cuối cùng từ bỏ việc trả thù và có một kết thúc có hậu với nam chính.]

Cuối cùng tôi phát hiện ra rằng đây không phải là thể loại lãng mạn hay đẫm máu gì đó.

Hệ thống này và cả thế giới này. Đều bị bệnh!

Hệ thống nhìn thấy tôi nhắm mắt hồi lâu không lên tiếng nên chủ động hỏi tôi.

[Bây giờ ngươi đã biết rồi, ngươi sẽ làm gì?]

Tôi mở mắt và mỉm cười.

“Nếu mọi chuyện đúng như ngươi nói thì thân phận của Bạch Linh Hi chính là vũ khí tốt nhất!”

Chiều hôm đó, tôi leo lên Vọng Tinh Đài.

Nhiều lính canh muốn ngăn tôi lại, nhưng họ đã quỳ xuống ngay khi nhìn rõ mặt tôi.

Nơi này quả thực được xây dựng rất cao, có thể nhìn thấy khung cảnh của toàn bộ kinh thành.

Nếu là ban đêm, bạn thực sự có cảm giác như có thể vươn tay ra và chạm vào các vì sao.

Khi Đế Trường Thanh nghe được tin tức tới đây thì mặt trời đã lặn.

Tôi đứng bên bục ngắm sao nhìn bầu trời đầy sao đẹp như mơ.

Chiếc váy màu tím sẫm bay trong gió, tôi dang rộng vòng tay, gần như có cảm giác như mình sắp hóa thành mây và bay đi theo gió.

Đôi mắt đen của Đế Trường Thanh bình tĩnh như nước.

Hắn gọi: “Lại đây!”

Tôi mặc kệ, nhếch khóe miệng lên, giọng nói có chút bị gió phá vỡ.

Tôi nói:

“Đế Trường Thanh, ta không muốn sống chút nào, cũng không muốn gặp lại ngươi.”

“Không phải ta đã bảo trên đường xuống hoàng tuyền đừng gặp nhau nữa sao…”

Vừa nói, nước mắt tôi vừa rơi.

Khoảnh khắc nghe rõ lời tôi nói, mặt nạ bình tĩnh của Đế Trường Thanh cuối cùng cũng vỡ tan.

Hắn chạy về phía trước hai bước, tôi hét lớn: “Đừng qua đây.”

Hắn dừng lại, trong mắt có chút hoảng sợ lẫn thận trọng.

“A Hi, nàng thực sự đã quay lại rồi?”

Tôi không đáp lại lời hắn mà nhìn xuống.

“Nếu ta nhảy xuống thì mọi chuyện sẽ kết thúc phải không?”

Tôi bước về phía trước một chút, nhưng phía sau tôi có một lực rất lớn kéo tôi lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi rơi vào vòng tay Đế Trường Thanh, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim dữ dội phát ra từ lồng ngực hắn.

Giọng nói có phần lo lắng nhưng tức giận của hệ thống vang lên trong đầu.

[Ký chủ, cô đang làm gì vậy? Cô biết ta đã nỗ lực bao nhiêu để tạo ra một cơ thể hợp nhất với linh hồn của cô không?]

“Tạo”? Tôi nắm bắt trọng điểm ngay lập tức.

Xem ra sự tồn tại của Bạch Nhạc Nhạc không phải là ngẫu nhiên.

Tôi vùi đầu vào trong lòng Đế Trường Thanh, giấu đi nụ cười trên môi, thản nhiên nói:

“Im đi, ngươi nói nhiều quá, hệ thống chết não thì biết cái gì?”

Tôi chỉ muốn xác nhận một sự thật.

Hệ thống tắt vì tôi quá tức giận.

Giọng nói có chút run rẩy của Đế Trường Thanh vang lên trên đầu tôi.

“A Hi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, xin đừng rời xa ta… ”

Không ngờ Đế Trường Thanh lại có lúc yếu đuối như vậy.

Tim tôi như bị ai đó kéo lại, nhưng không phải vì hắn mà là do sự ngu ngốc của chính tôi.

Tôi ngẩng đầu, tràn đầy tuyệt vọng:

“Đế Trường Thanh, xin hãy để ta đi!”

Vẻ mặt Đế Trường Thanh trông còn tuyệt vọng hơn cả tôi.

Hắn ta lắc đầu nói từng chữ một với sự quyết tâm và sự bướng bỉnh đáng kinh ngạc.

“Bạch. Linh. Hi. Tuyệt. Đối. Không. Thể!”

Tôi còn muốn nói gì nữa nhưng hắn lại vùi đầu vào cổ tôi.

Ôm tôi chặt đến nỗi tôi khó thở và xương cốt tôi đau nhức.

Tôi không nhịn được thì thầm: “Đau quá.”

Hắn giật mình và bàn tay thả lỏng một chút.

Một giây tiếp theo, tôi cảm thấy những giọt nước ẩm ướt và ấm áp rơi xuống da mình, nóng đến mức tôi không khỏi rùng mình.

Đây có phải là…nước mắt?

Đế Trường Thanh thực sự có thể khóc.

Giọng hắn nghèn nghẹn: “A Hi, ta sẽ cho nàng bất cứ thứ gì nàng muốn, miễn là nàng đừng rời bỏ ta.”

Mặt trời đã lặn hẳn, những ngôi sao lấp ló trên bầu trời xanh đen.

Đế Trường Thanh, ngươi thật sự yêu ta sao?

Ngươi có thể cho ta bất cứ điều gì ta muốn?

Kể cả mạng sống sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.