Vĩnh Biệt Đế Trường Thanh

Chương 31



Chương 31:

Một lần nữa tôi tỉnh dậy từ trong bóng tối, thứ tôi nhìn thấy là khuôn mặt tái nhợt và ủ rũ của Đế Trường Thanh, giống như một bóng ma.

Khi thấy tôi mở mắt, hắn ôm tôi vào lòng.

Tôi không nói được lời nào, chỉ nghe hắn giọng run run lặp lại:

“A Hi… A Hi của ta!”

Tôi hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu?”

Hắn ôm tôi im lặng hồi lâu, giọng nói khàn khàn của Bạch Hằng truyền đến.

“Đại tỷ, tỷ đã ngủ được ba ngày rồi.”

Nhìn sang, thấy không chỉ Bạch Hằng, còn có Tiêu Vũ Châu, Tần Nhiễm cũng ở đây.

Tôi mỉm cười và nói:

“Không tệ, tốt hơn nhiều so với ta mong đợi”.

Cái hệ thống c.hế.t tiệt đó thực sự là một hệ thống thất bại.

Với khả năng kém cỏi đó, liệu nó có thể đưa tôi trở lại được không? Tôi rất nghi ngờ.

Nghe được lời của tôi, ánh mắt Đế Trường Thanh sắc bén nhìn tôi.

“Nàng biết điều này sẽ xảy ra, phải không? Tại sao?”

Đôi mắt hắn đỏ ngầu.

Tôi nhìn hắn và gật đầu: “Ta biết.”

Hệ thống đã giải quyết xong, hiện tại nên giải quyết chuyện giữa ta và Đế Trường Thanh!

Tôi lo lắng mỗi bước đi của mình, không dám lơ là một phút nào vì mạng sống.

Đế Trường Thanh vội vàng hỏi: “Vì sao?”

Tôi không trả lời mà nói với đám người Bạch Hằng:

“Các ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Đế Trường Thanh.”

Những người đó nhìn Đế Trường Thanh.

Tôi không vội và nhắm mắt lại.

Bây giờ tôi có rất nhiều thời gian.

Đế Trường Thanh nắm chặt cánh tay của ta, khàn giọng hô: “Các ngươi, ra ngoài.”

Khi chỉ còn lại hai người, tôi hỏi hắn.

“Ngươi đã biết từ lâu rằng ta không đến từ thế giới này phải không?”

Đế Trường Thanh khó khăn gật đầu.

Tôi mỉm cười nói:

“Vậy thì ngươi nên biết rằng nếu không có ta, ngươi sẽ không thể lên ngôi được.”

Đôi môi tái nhợt của Đế Trường Thanh bị cắn chảy máu.

Tôi cũng rất khó khăn khi nói ra hết như này.

“Ngôi báu này không thuộc về ngươi. Ta đã cho ngươi tất cả vận may. Ta đã đi ngược lại ý trời nên số mệnh của ta phải kết cục.”

Rõ ràng cảm giác được toàn thân Đế Trường Thanh khẽ run lên.

“Có lẽ là vòng nhân quả, ta vì ngươi mà sống lại, nhưng chỉ cần ở gần ngươi, sinh mệnh và vận mệnh của ta vẫn bị ngươi nuốt chửng.”

Đế Trường Thanh lắc đầu không chịu tin.

“Không, không phải vậy đâu…”

Nhưng tôi biết hắn ta hiểu.

Tôi mỉm cười và nói những lời mà hắn không muốn nghe nhất.

“Đế Trường Thanh, ngươi muốn ta sống hay muốn ta chế.t?”

“Nếu muốn ta sống thì hãy để ta đi.”

Đế Trường Thanh bướng bỉnh nói:

“Nhất định có biện pháp khác phải không? A Hi, nàng thật toàn năng, nàng chính là thần nữ ông trời ban cho ta.”

Ánh mắt tôi thờ ơ, không thương tiếc phá tan ảo vọng của hắn.

“Bạch Linh Hi được ông trời ban tặng cho ngươi, xuyên qua thời không để yêu ngươi, lại bị chính tay ngươi gi.ế.t c.hế.t.”

“Bây giờ đây ta chỉ là một con ma sống nhờ vào sự may mắn và nỗi ám ảnh của ngươi.”

Hắn ôm ngực đau đớn vô cùng.

Giây tiếp theo, một ngụm máu đỏ sậm phun ra.

Rơi xuống chiếc áo choàng trắng, chúng trông giống như những bông hoa mận đỏ nở trên tuyết.

Máu tràn ra từ khóe môi hắn, mang theo tia hy vọng cuối cùng.

“Nếu ta từ bỏ ngai vàng thì sao?”

Tôi đã lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy, làm sao tôi có thể cho phép hắn từ bỏ chỉ vì hắn muốn?

Vậy sự đau khổ mà tôi phải chịu đựng có ý nghĩa gì?

Tôi bình tĩnh nói: “Vậy thì ngươi cũng không còn khí phách của một vị hoàng đế nữa. Ngươi nghĩ kẻ dựa vào ngươi để sống sót sẽ ra sao?”

Tôi biết là hắn không dám nghĩ đến khả năng này.

Hắn lắc đầu: “Ta không tin, nhất định phải có cách khác.”

Nói xong, hắn ta lảo đảo bỏ đi.

Đế Trường Thanh, ngươi cô độc đã lâu, ôm ngàn dặm núi sông, nhưng không có người cùng ngươi sẻ chia.

Đây là cái kết tôi đã chọn cho hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.