Nguyện Ý Vì Yêu

Chương 1



Chương 1:

“Mười người của bạn đã đến Trạm Tân Binh. Vui lòng đón họ trước 22 giờ.”

Năm phút sau, tôi xuất hiện tại Trạm Tân Binh của Địa phủ, nhìn mười người đàn ông đẹp trai với ngoại hình khác nhau, tôi tức đến ngứa răng.

Thẩm Thiên Thiên, cậu đốt một cái biệt thự bự chà bá cho tôi đi! Cậu đốt tiền đi! Đốt đàn ông làm gì, muốn tôi mở tiệm bánh bao giấy sao?

Tôi đã ở Địa phủ được hơn hai tháng.

Mỗi tấc đất đều quý hơn vàng! Từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ, chỉ hy vọng người bạn thân Thẩm Thiên Thiên có thể đốt một ít tiền cho tôi.

Không ngờ cô ấy vẫn ngốc nghếch như vậy, chỉ đốt một ít đồ đạc mà không có tiền.

Ngôi nhà tồi tàn mà tôi dựng không thể chứa được nhiều người như vậy.

Tôi đành phải dẫn mười soái ca này ngồi thành hàng trước cửa quán trọ để uống gió Tây Bắc.

Cuối ngày, tiếng “òng ọc” trong bụng cứ kêu liên tục.

Một cậu trai không nhịn được, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.

“Chị ơi, mẹ em gửi em xuống đây để ăn uống no say chứ không phải chịu đói. Nếu chị không có tiền thà chị đốt em đi còn hơn.”

À, cái này.

Khi người giấy đến địa phủ vẫn có máu thịt, dù bị coi là người thứ đẳng, nhưng cũng không thể đem họ đi thiêu được.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi đành bán chiếc điện thoại di động duy nhất của mình, hối lộ Hắc Vô Thường để báo mộng cho Thẩm Thiên Thiên.

Nửa đêm canh hai, tôi xuất hiện trong giấc mơ của Thẩm Thiên Thiên.

Giấc mơ của Thiên Thiên rất kỳ lạ, chúng tôi đang ở trong một sa mạc rộng lớn, cát nóng bỏng, đá mục nát, ánh nắng chói chang khiến người ta khó mở nổi mắt.

Có 3 người, tôi, Thẩm Thiên Thiên và Yến Vũ.

Một người đang cầm cái xẻng trong tay.

Tôi nhìn chằm chằm Yến Vũ hai giây, sau đó dời ánh mắt, kéo Thiên Thiên sang một bên, không thèm chào hỏi mà nói thẳng vào chủ đề.

Dù sao thì toàn bộ tài sản của tôi chỉ đủ cho tôi ở lại được năm phút.

“Thiên Thiên, sao cậu chỉ đốt mấy thứ linh tinh cho tôi vậy, cậu nên đốt ít tiền và biệt thự cho tôi đi, tôi sắp phải ngủ ngoài đường rồi đó.”

Thiên Thiên đột nhiên mở to mắt: “Nguyệt Nguyệt… là… là cậu à?”

“Là tôi, là tôi, tôi không có nhiều thời gian đâu. Nhớ đốt tiền cho tôi đấy. Còn nữa, Yến Vũ…”

Tôi quay đầu nhìn chỗ Yến Vũ vừa đứng, mới phát hiện ở đó không có ai.

Nhìn lại, tôi chỉ thấy một đôi mắt to tròn ngây thơ.

“ Quên đi, cậu nhớ chăm sóc bản thân, một ngày ba bữa đúng giờ, tôi đi trước. Đừng quên đốt tiền cho tôi.”

Vừa dứt lời, cơ thể tôi bị gió biến thành cát.

“Nguyệt Nguyệt, có thời gian nhớ thăm Sở Phương một chút, tôi nhất định sẽ đốt thật nhiều tiền cho cậu!”

Khi lời nói của Thiên Thiên bị gió cuốn đi, tôi có mặt ở địa phủ.

Nhìn mười soái ca đang háo hức nhìn mình, tôi ngượng ngùng xoa mũi hứa hẹn: “Ngày mai nhất định sẽ cho mọi người ăn nhé.”

Mười soái ca tội nghiệp cuộn tròn trên ghế đá công viên, đắp giấy báo nằm ngủ.

Tôi ngồi một mình bên luống hoa nhìn bầu trời tối đen.

Ở địa phủ chẳng có ngôi sao nào.

Nhưng khi còn sống, tôi thích ngắm sao nhất.

Vì lý do này, Yến Vũ đã cố tình đưa tôi đến hồ Namtso ở Tây Tạng để ngắm sao.

Mặt hồ trong vắt phản chiếu bầu trời đầy sao, đây là lúc tôi ở gần nhất với ước mơ của mình.

Do công việc nên tôi quen biết Yến Vũ.

Anh ta có vẻ ngoài hiền lành, thích mặc áo sơ mi trắng, ăn nói lịch sự, giống như một khối ngọc ẩm.

Mà cách anh ta yêu tôi cũng tựa như mưa dầm thấm đất, tuy trong sáng nhưng tôi không thể cưỡng lại được.

Ví dụ như trong lần hẹn hò đầu tiên, tôi không động đến đĩa cá chua ngọt, sau hai năm yêu nhau và kết hôn, trên bàn ăn chưa từng xuất hiện con cá nào.

Ví dụ như, tôi có thể hàn, tay chân luôn lạnh. Từ đó mỗi ngày trên bàn làm việc của tôi đều có một cốc trà gừng ấm.

Ví dụ như, màn hình điện thoại và máy tính để bàn của tôi đều là ảnh bầu trời sao. Anh đưa tôi đến hồ Namtso và cầu hôn tôi dưới bầu trời đầy sao.

Anh trẻ trung, đẹp trai lại dịu dàng, đã cho tôi một tình yêu hoàn hảo nhất, là giấc mộng ngọt ngào trong mơ của mọi cô gái.

Cũng chính anh là người đã đẩy tôi vào chỗ ch/ết khi tôi không có khả năng phòng vệ.

Yến Vũ thích đi du lịch.

Tôi cùng anh đi ngắm vô số cảnh đẹp, cuối cùng, tôi bị anh ta đẩy xuống vực sâu hoang vắng.

Tôi nhớ như in khung cảnh ngày hôm đó, anh đứng bên mép vách núi, nhìn tôi từ trên cao, vẻ mặt dịu dàng thường ngày không chút biểu cảm.

Giống như thần chế t thống trị mọi sự sống.

Chuyện gi/ết vợ lừa tiền bảo hiểm cũng không có gì mới mẻ, nhưng Yến Vũ ngụy trang giỏi đến mức tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh ta.

Tôi đã nghĩ đến việc nói cho Thiên Thiên biết, nhờ cô ấy thay tôi tìm lại công lý.

Chỉ là lời vừa đến môi, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô ấy, tôi lại nuốt xuống.

Thiên Thiên khác với tôi, cô ấy giản dị, ngây thơ, cuộc sống bình yên suôn sẻ, nỗi lo lớn nhất trong cuộc đời cô ấy là hôm nay lại tăng thêm mấy cân.

Yến Vũ từ trước đến nay luôn làm việc rất thận trọng, không có sơ suất.

Mà tôi cũng đã ch/ết rồi, tại sao còn phải gây thêm rắc rối cho cô ấy?

Dù sao hai tay của Yến Vũ đã sớm nhuốm máu, hắn không thể xuống địa ngục, cũng không thể luân hồi.

Chỉ là tan biến muộn vài năm mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.