Sau đó, vẻ mặt đau khổ của Sở Phương liên tục xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Cậu ấy cái gì cũng không nói, chỉ nhìn tôi như vậy.
Tuyệt vọng, nhưng thâm tình.
Tôi cứ bị tỉnh giấc giữa đêm, ngồi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Trong mắt Sở Phương có một tia sáng chói lóa nhưng không thể chạm tới, giống như những vì sao kia.
Tôi không nhận được tiền Sở Phương đốt cho nữa.
Nhưng số tiền đã nhận trước đó cũng đủ dùng rồi.
Cậu ấy làm như vậy, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tôi đã ch/ết rồi, cuộc sống của Sở Phương vừa mới bắt đầu.
Tôi không thể để cậu ấy bị chuyện quá khứ của tôi ràng buộc được.
Tôi lại quay về trạm dịch làm việc.
Người đến người đi, thời gian cũng dần trôi qua.
Hắc Vô Thường thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua, còn chào hỏi tôi vài câu:
“Này, sao mấy ngày nay không đòi lên trên thế?”
“Chắc không có chuyện gì nữa đâu, giờ tôi chỉ chờ uống canh Mạnh Bà rồi đi đầu thai thôi.”
Hắc Vô Thường nghe vậy liền bấm ngón tay đếm, liếc mắt nhìn tôi một cái.
“Nghĩ hay đấy, chuyện của cô còn chưa xong đâu.” Hắn thuận tay đưa cho tôi một lá bùa. “Lần sau cứ đốt lá bùa là đi được. Đừng có tự tiện xông vào điện Diêm Vương làm phiền tôi.”
Tôi nhận lấy lá bùa, có chút kinh ngạc: “Không cần tiền à?”
Hắc Vô Thường cười giễu cợt:
“Chút tiền đó của cô mà đủ nhét kẽ răng tôi à?”
“Hả?”
“Được rồi được rồi, đi đây.” Hắn nói xong rồi bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào lá bùa.
Chẳng lẽ Hắc Vô Thường thật sự có quan hệ gì với tôi?
Sau này, dù tôi có bám theo hỏi bao nhiêu lần, Hắc Vô Thường cũng không chịu nói.
Bị tôi làm phiền, hắn trực tiếp tạo kết giới ngay trong điện Diêm Vương.
Tôi chỉ đành từ bỏ.
Thời gian rảnh rỗi, tôi và bà lão ngồi ở lối vào hẻm, cầm một nắm hạt dưa bàn chuyện thế sự. Chín vệ sĩ đẹp trai đứng sau lưng, cũng là một cảnh tượng kỳ lạ trong địa phủ.
Có vài người dì đang chờ được đầu thai nên rảnh rỗi cũng dần gia nhập đội ngũ của chúng tôi.
Không có việc gì làm là lại đến trêu chọc mấy anh vệ sĩ đẹp trai.
Nhưng thứ họ nhớ nhung nhất vẫn là những đứa con của họ ở dương gian.
Họ luôn lải nhải không chán khi nói về mấy chuyện vụn vặt và tiếc nuối với những đứa con của mình khi còn sống.
Ví dụ, không kịp nhìn con gái thi đậu đại học.
Ví dụ, con trai sắp kết hôn nhưng lại không kịp dự hôn lễ.
Ví dụ, trước khi ch/ết vẫn chưa kịp nói vài câu với gia đình.
Nhưng hơn hết, họ vẫn lo lắng cho các con không có cha mẹ bên cạnh thì có thể tự chăm sóc bản thân được không.
Thường thường khi nói đến đây, là bắt đầu vang lên những tiếng nức nở.
Chỉ có bà lão là ít nói, rất ít khi nghe bà nhắc đến chuyện quá khứ.
Tôi không khỏi thắc mắc: “Bà ơi, không phải bà có cháu trai sao, sao ít khi nghe bà nhắc đến vậy?”
Bà lão sửng sốt, giọng điệu có chút nghẹn ngào: “Cháu tôi, khoảng mười năm nay chưa đốt cho tôi cái gì cả, tôi sợ nó cũng không còn.”
“Bà…”
Tôi có chút hối hận, sao có thể ngu ngốc chủ động nhắc đến chuyện đau lòng của người già chứ.
Bà lắc đầu vỗ nhẹ vào tay tôi an ủi:
“Đứa cháu trai mệnh khổ của tôi, vừa mới sinh ra đã không có cha, tuổi còn nhỏ mà phải tận mắt chứng kiến mẹ nó ch/ết trong một vụ tai nạn ô tô”.
“Người lái xe là người có tiền, nghe nói bạn ông ta là vị lãnh đạo có quyền. Họ nhét cho tôi một ít tiền, chuyện này từ đó cũng coi như bỏ ngỏ.”
“Tôi vì đứa cháu nhỏ của mình mà muốn gắng gượng thêm vài năm, nhưng sức khỏe của tôi không được tốt, nên chưa được hai năm lại đi theo mẹ nó rồi.”
“Để một đứa trẻ mồ côi cô độc ở lại, đến bây giờ tôi vẫn không dám nghĩ một mình nó có thể sống được hay không, rồi làm thế nào để sống.”
Bà lão lấy tay lau nước mắt trên mặt.
Phải một lúc lâu tôi mới khẽ lên tiếng: “Bà ơi, cháu trai bà tên là…”
“Cháu nó, tên là Tiểu Vũ, cháu gái có biết không?” Bà lão nhìn tôi với đôi mắt đã mờ đục đi theo thời gian.
Đầu tôi “ong” lên một tiếng, trở nên trống rỗng.
“Không biết ạ.” Tôi đột nhiên đứng dậy, không dám đối diện với ánh mắt của bà, vẻ mặt hoang mang không kiểm soát được.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì.
“Cháu… cháu quên mất ở trạm dịch còn có việc chưa làm xong, cháu đi trước đây, mọi người cứ nói tiếp đi.”
Tôi để lại vài lời rồi vội vã bỏ đi.