Bạn Trai Cũ Mang Thai

Mang thai



Chương 1: Mang thai

Bạn trai cũ đột nhiên gọi điện cho tôi, thận trọng nói: “Anh đang mang thai.”

Tôi sững sờ trong mười giây rồi tức giận nghiến răng nghiến lợi nói:

“Anh thử nghĩ lại xem, anh thật sự mang thai à?”

Bạn trai cũ có vẻ sợ tôi, giọng nói run run: “Anh thật sự có thai, là của em!”

“Anh đang đùa tôi à?” Tôi nhịn không được đứng phắt dậy đập bàn.

“Thẩm Tinh Lâm, cmn, một thằng đàn ông, có thai bằng mắt à?”

Thẩm Tinh Lâm vội vàng cúp điện thoại mà không giải thích gì thêm, hẹn tôi nửa giờ nữa gặp mặt ở chỗ cũ.

Tôi đã đi với một tâm trạng phức tạp.

Ngồi bên cửa kính sát đất, tôi nhìn thấy chiếc Maserati màu đen quen thuộc đang lái vào bãi đậu xe.

Sau đó Thẩm Tinh Lâm mở cửa đi vào.

Tôi dựa lưng vào ghế sofa, cầm ly rượu, ngước mắt lên nhìn hắn đang đến gần.

Hắn mặc một bộ vest đen được cắt may khéo léo, dáng người mảnh khảnh, duyên dáng cùng khí chất lạnh lùng và cấm d.ụ.c.

Khuôn mặt tảng băng ngàn năm vẫn vô cảm như xưa, vẻ ngoài mê hoặc của hắn thu hút ánh nhìn của các cô gái ngồi bàn bên cạnh.

Tôi cau mày nhìn hắn, không khỏi nghi ngờ tính xác thực của cuộc điện thoại vừa rồi.

Hắn ta “chơi” tôi à?

Trừ khi hắn bị điên, tôi sẽ không bao giờ tin những lời này lại thốt ra từ miệng hắn!

Hay là có ai đó cố tình chơi khăm chúng tôi?

Khi tôi đang suy nghĩ, Thẩm Tinh Lâm ngồi xuống đối diện tôi.

“Xin chào, anh muốn uống gì?” Người phục vụ hỏi.

“Một ly sữa.” Thẩm Tinh Lâm trả lời.

Tôi nghẹn ngào nhấp một ngụm rượu. “Sữa?!”

Thẩm Tinh Lâm mà tôi biết thực sự uống sữa trong quán rượu?

Người phục vụ nhìn ly rượu trong tay tôi, hơi ngạc nhiên rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ mang lên ngay.”

“Ừ” Thẩm Tinh Lâm nói, liếc nhìn tôi, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, nhẹ nhàng sờ bụng.

“Uống rượu không tốt cho trẻ con, sau này anh sẽ không uống nữa.”

Lần này tôi suýt chút nữa sặc ch*t vì rượu.

Tận mắt nhìn thấy một người đàn ông, còn là Thầm Tinh Lâm, xoa bụng nói rằng uống rượu không tốt cho trẻ con, tôi bàng hoàng như khi con người phát hiện ra chín kỳ quan của thế giới vậy.

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, sửng sốt chừng năm giây.

“Đừng đùa nữa Thẩm Tinh Lâm!” Tôi đập vỡ ly rượu trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Anh đang làm cái quái gì vậy?”

Thẩm Tinh Lâm vô thức bảo vệ bụng dưới của mình, co rúm vào góc ghế sofa như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi, nhìn tôi: “Đừng hung dữ với anh, em sẽ dọa đứa nhỏ mất.”

Tôi ch*t lặng.

Biểu cảm này, hành vi này, giọng điệu này, thật sự xuất hiện trên người Thẩm Tinh Lâm mạnh mẽ và lạnh lùng sao?

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, bình tĩnh lại một lúc rồi bắt đầu lẩm bẩm trong lòng.

Hắn ta trông không giống như đang giả vờ, cho dù hắn có giả vờ thì cũng không cần phải giả vờ dở hơi như vậy.

Chẳng lẽ hắn ta xảy ra chuyện gì sao?

Ý nghĩ này khiến cơn giận của tôi biến mất không dấu vết, tôi hơi lo lắng nên đứng dậy và ngồi cạnh hắn.

Thẩm Tinh Lâm ôm bụng, rúc vào góc, rụt rè nhìn tôi. Hắn dường như nhận thấy tôi không còn tức giận nữa nên từ từ huých nhẹ tôi.

Lần đầu tiên tôi đưa tay chạm vào trán hắn.

Không nóng, hẳn là không bị ấm đầu.

Tôi hít một hơi thật sâu, suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh hỏi: “Thẩm Tinh Lâm, sao anh lại nói mình có thai?”

Thẩm Tinh Lâm ngượng ngùng nhìn tôi, liếc nhìn một cái, cởi cúc áo vest, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, đặt lên bụng hắn, vui vẻ nói: “Em nhìn xem, bụng anh to lên rồi, vì có cục cưng ở trong.”

Tôi rất sốc, khoé mắt giật giật.

Bụng của Thẩm Tinh Lâm thực sự đã to lắm rồi!

Tôi vôi vàng cởi cúc áo sơ mi trắng của hắn.

Điều này là không thể!

Sao có thể như vậy được!

“Cẩn thận chút, chúng ta còn đang ở bên ngoài…” Thẩm Tinh Lâm đỏ mặt đẩy tôi ra.

“Thẩm Tinh Lâm!” Sau khi biết được sự thật, tôi tức giận gọi tên hắn.

“Anh buộc một chiếc gối nhỏ vào bụng, là anh đang mang thai đấy hả?”

“Anh đang mang thai!” Thẩm Tinh Lâm uỷ khuất trừng mắt nhìn tôi, như đang lên án một tên khốn nạn đã bỏ rơi vợ và con gái mình vậy.

“Nếu em không muốn anh và con thì cứ nói thẳng đi. Đừng kiếm cớ như vậy!”

“A?” Tôi lại choáng váng chỉ vào bụng hắn.

“Anh cho rằng đứa trẻ gối này là của tôi?”

Thẩm Tinh Lâm kiên quyết gật đầu, rũ mi dài xuống, ngượng ngùng lại cảm thấy tủi thân.

“Anh vốn chỉ có em, không phải của em thì còn có thể là ai?”

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy một chuỗi sấm sét từ trên trời giáng xuống đầu tôi, khiến tôi choáng váng, bên trong mềm oặt, bên ngoài cháy thành than.

Tôi còn trẻ, chưa lập gia đình nhưng đã có con?

Hay chiếc gối nhỏ mà bạn trai cũ của tôi mang theo?

….

Tôi cảm thấy như thế giới quan của mình đã sụp đổ, được xây dựng lại rồi lại rồi sụp đổ chỉ sau vài phút và giờ đã trở thành đống đổ nát.

“Tinh Lâm” Tôi lo lắng nhìn hắn. “Chúng ta đến bệnh viện đi.”

Đến bệnh viện chữa não đi.

Cũng chữa trị cho trái tim tôi.

Không ngờ, Thẩm Tinh Lâm đột nhiên có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù. Hắn trốn vào một góc, bảo vệ bụng, cảnh giác nhìn tôi chằm chằm, thậm chí đôi mắt cũng đỏ hoe.

“Anh không biết, anh không muốn đến bệnh viện phá thai! Đây là con anh, cho dù em không muốn, anh cũng sẽ không bao giờ làm điều đó! Anh nhất định sẽ sinh ra và nuôi nấng con!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.