Tôi là chim hoàng yến của Thái tử gia Bắc Kinh được ba năm.
Tôi phát hiện ra mình có thai.
Tờ báo cáo trên tay cho thấy tôi đã có thai được hơn hai tháng.
Vẫn chưa có ai biết.
Tôi nóng lòng gọi điện cho Giang Quý Châu.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Chị em của tôi gọi tới.
“Tang Tang, cậu biết gì chưa?”
Tôi sửng sốt: “Cái gì?”
“Vị Bạch Nguyệt Quang kia trở về nước rồi. Cô ấy vừa xuống máy bay, thái tử gia đó đã chạy tới đón kìa!”
Tôi ở trong bệnh viện im lặng một thời gian dài.
Tờ báo cáo trong tay tôi bị xé thành từng mảnh.
Tôi gọi cho ai đó ở nước ngoài:
“Tôi sẵn sàng ra nước ngoài, nhưng tôi muốn bà giúp tôi giấu tung tích của tôi và đừng để bất cứ ai biết tôi ở đâu.”
Tôi làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trở lại trang viên nơi tôi và Giang Quý Châu sống.
Anh ta kiêu ngạo, không bị bất cứ thứ gì trói buộc, không ai có thể quản được anh ta.
Bao gồm cả tôi.
Nhưng trước khi đi, tôi muốn tặng anh ấy một món quà.
Khi màn đêm buông xuống, thường Giang Quý Châu trở về trang viên trước mười giờ, vậy mà giờ này vẫn chưa trở về.
Tôi ngủ thiếp đi trong cơn choáng váng.
Nửa đêm ngửi thấy mùi rượu.
Có ai đó bế tôi và đặt tôi lên giường.
Tôi lén lút tháo cà vạt ra và nắm lấy tay Giang
Quý Châu.
Anh nở một nụ cười phóng túng : “Hôm nay em muốn làm gì?”
Chơi anh thành cái đầu heo!
Anh dám đến đón Bạch Nguyệt Quang mà vẫn muốn “chơi” à?
Tôi cười khẩy trong lòng, trên mặt hiện lên một nụ cười thần bí.
Tôi giơ tay anh ta lên trên đầu và buộc chúng bằng cà vạt.
Buộc đầu kia vào bàn cạnh giường ngủ.
Anh ta không thể cử động, đôi mắt ngày càng tối đi vì dục vọng.
“Mạnh Tang, lần này em có thủ đoạn gì mới sao?”
Tôi cười khúc khích: “Đừng lo.”
Hơi thở của anh ta nóng hơn.
Tôi biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng tôi cố ý cười mà không giải thích.
Tôi ngồi lên người anh ta và cởi từng cúc áo sơ mi ra, để lộ cơ bụng săn chắc.
Giang Quý Châu không bao giờ bỏ bê việc tập thể dục.
Trong cái Bắc Kinh này chắc cái body của anh ta là đẹp nhất rồi.
Tôi không khỏi chạm vào nó hai lần, tiếng cười của anh ta vang lên trên đầu tôi:
“Em thích à?”
Tôi để anh ta hiểu lầm và gật đầu.
Nghe thấy hơi thở của anh ta ngày càng nặng nề, tôi nhếch khóe môi lên, đột nhiên bóp cằm anh ta:
“Giang Quý Châu, nói cho em biết, nếu em có thai thì sẽ thế nào?”
Anh ta thu hồi nụ cười tinh quái của mình, trở nên nghiêm túc và nói với ánh mắt nghiêm nghị:
“Không thể.”
“Em không thể có thai. Lần nào anh cũng dùng biện pháp an toàn.”
“Hơn nữa, anh đã triệt sản hai tháng trước.”
Làm thế nào là không thể? Tôi đang mang thai đúng ba tháng.
Nhưng Giang gia sao có thể đồng ý để anh ta triệt sản?
Sự hoảng loạn trong lòng tôi nhanh chóng bị đè nén.
Tôi tiếp tục quyến rũ anh ta, khiến anh ta bối rối.
Đột nhiên, vẻ mặt anh ta thay đổi và nhìn tôi:
“Em hạ thuốc trong ly nước kia à?”
Đương nhiên.
Tôi hiểu anh ta, mặc dù tôi không phải là người quan trọng.
Nhưng chỉ cần anh ta không chán thì tôi sẽ không bao giờ rời đi.
Mẹ tôi đã sắp xếp người đến đón tôi ngay khi tôi rời khỏi Giang Quý Châu.
Vì vậy, tôi đã bỏ thuốc ngủ vào ly nước mà tôi vừa đưa cho anh ta.
Tôi vỗ vào cơ bụng của anh ta, chửi: “Giang Quý Châu, đồ khốn kiếp, anh thích cái đồ Bạch Nguyệt Quang kia của anh thì tốt nhất sống trọn đời trọn kiếp với cô ta đi!”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mạnh Tang, đừng để tôi bắt được em.”
Tôi cười: “Tất nhiên là anh không thể bắt được tôi rồi”.
Tôi sẽ sớm ra nước ngoài.
Tôi sẽ chọc anh ta tức giận rồi bỏ chạy.
Đó là kế hoạch của tôi.
Anh ta chân trước vừa ngất đi, chân sau tôi bỏ chạy luôn