Thái Tử Gia Truy Thê

Mất trí nhớ



Chương 7; Mất trí nhớ

Sau khi bệnh viện gọi cho tôi, tim tôi đập mạnh đến mức tôi vội vã đến bệnh viện mà không kịp mặc áo khoác.

Khi đến nơi, tôi thấy trong phòng đã có người rồi.

Tôi biết tất cả họ.

Một người là Lương Lựu hàm.

Tôi dừng lại và nhìn Giang Quý Châu trên giường bệnh.

Đầu anh được băng bó dày đặc, đôi mắt đờ đẫn và lờ đờ, anh vô cùng bối rối.

Anh nhìn quanh và hỏi: “Cô là ai?”

Giang Quý Châu bị mất trí nhớ và giả vờ như không nhận ra Lương Lựu Hàm.

Tôi không ngờ anh ấy lại bắt đầu giả vờ mất trí nhớ nhanh đến vậy.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt anh hướng về phía tôi đứng ở cửa, anh cau mày: “Bọn họ nói là bạn của tôi, lại còn nói tôi có bạn gái… là em phải không?”

Tôi sửng sốt: “Tôi?”

Giọng nói của anh rất khó hiểu: “Anh không biết tại sao, lúc nhìn thấy bọn họ anh lại không nhớ, nhưng giây phút em xuất hiện, tim anh đập rất nhanh, lẽ ra anh phải biết em và thích em.”

[À há, xem kỹ năng diễn xuất của tui vì tình yêu nè! Vợ ơi, xem này, anh có phải là sự lựa chọn hoàn hảo để làm chồng em không? ]

[Trần Văn quả thực nói đúng, khi cảm thấy quan hệ của mình đã đến lúc, nên làm điều gì đó kích thích chút, chứng mất trí nhớ chẳng phải rất thú vị sao? Giống như phim thần tượng vậy á! ]

Tôi cười khẩy:

“Không, tôi chỉ đi ngang qua thôi. Nếu anh không thích tôi thì hẳn anh nên thích người trước giường bệnh của anh kìa.”

Nói xong tôi quay người bỏ đi.

Anh chợt bừng tỉnh và gọi tôi dậy:

“Không thể nào! Tôi không thích Lương Lựu Hàm!”

Tôi quay lại, bình tĩnh nhìn anh: “Ồ? Không phải anh giả vờ mất trí nhớ đấy chứ?”

Mọi người đều cho rằng kỹ năng diễn xuất của họ khá tốt.

Làm sao tôi có thể biết chỉ sau hai cái nhìn rằng đó chỉ là diễn kịch?

Bởi vì nội tâm của Giang Quý Châu thực sự rất ồn ào.

Mọi người trong phòng nhìn tôi cười ngượng, rồi tranh nhau nói đó là ý người này người kia.

Giang Quý Châu liếc nhìn tôi, hiển nhiên nhận thấy vẻ mặt của tôi có gì đó không ổn, vội vàng xua tay để những người khác ra ngoài trước.

Luơng Lựu Hàm mỉm cười với tôi khi cô ấy đi ngang qua tôi.

Cô ấy nói để chỉ có hai chúng tôi nghe được:

“Tôi nghĩ cô có thể hiểu lầm, tôi cùng Giang Quý Châu không có quan hệ gì, hơn nữa tôi không thích cái đồ trẻ con đó.”

Tôi nhìn sang thì thấy cô ấy đã bước ra khỏi phòng bệnh.

Giang Quý Châu ngăn tôi lại:

“Đừng đi.”

“Nếu em rời đi, tôi thật sự sẽ không tìm được em.”

Mắt anh hơi đỏ và anh nhìn đi chỗ khác.

Tôi đã rơi nước mắt vào lúc đó.

Tôi nhìn anh, hơi choáng váng.

Không hiểu ý anh ấy là gì.

Anh không nói, nhưng anh nói tất cả những gì trong lòng:

[Mẹ em nói, tôi chỉ có thể theo đuổi em khi em ở Trung Quốc, khiến em thay đổi ý định đối với tôi. Nếu em rời đi, tôi vĩnh viễn không thể lại gần em. ]

Mẹ tôi sao lại biết Giang Quý Châu?

Bà ghét Giang Quý Châu, đó chính xác là những gì bà ấy sẽ nói.

Chỉ là tôi không biết về tất cả những điều này.

Tim tôi thắt lại không hiểu sao khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, chóp mũi cũng đau nhức.

Tôi nghĩ rằng tôi đã buông bỏ được Giang Quý Châu.

Ít nhất không phải vì tâm trạng thất thường của anh ấy.

Nhưng sau khi quay lại, tôi mới nhận ra mình đã sai lầm biết bao.

Tình yêu của tôi chưa bao giờ phai nhạt theo thời gian.

Vì thế tôi cũng muốn hỏi rõ ràng.

Tôi có nên tiếp tục thích anh ấy không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.