Hậu Cung Tranh Đấu

Chương 13



Chương 13:

Hoàng Hậu nói: “Kỳ thật trước khi tin ngươi ch*t được truyền đến, Hoàng Thượng cũng không có chỗ nào kỳ lạ, đối xử với ta cũng vẫn rất tốt, cho tới sau khi Thục phi tới khuyên nhủ được Hoàng Thượng.”

Nhớ lại những gì kiếp trước đã trải qua, trên khuôn mặt Hoàng Hậu lộ ra vẻ thống khổ.

Mà ta cũng từ trong miệng Hoàng Hậu biết được kết cục của mình ở kiếp trước.

“Ta lúc ấy một lòng chỉ nghĩ bảo vệ người nhà, rất nhiều chuyện ta cũng không chú ý tới. Hoàng Thượng vì nâng đỡ Thục phi mà xử trảm cả tộc ta, trước khi ta ch*t, Thục phi đã độc sủng trong hậu cung, gia tộc của Thục phi cũng độc chiếm thế lực trên triều đình.”

Nói đến đây, chính Hoàng Hậu cũng thấy không thích hợp.

Tần Quân sao có thể nâng đỡ ngoại tộc?

“Ta lúc ấy chỉ nghĩ che chở người nhà của ta nên không hề nhận thức được những vấn đề này. Giai Nghi, xin lỗi, ta khả năng không giúp được gì nhiều cho ngươi.” Hoàng Hậu ảo não nói.

Ta lắc lắc đầu: “Vậy là đủ rồi.”

Hoàng Hậu nhìn về phía ta.

“Thục phi chẳng qua chỉ là một con rối, mục đích của bọn họ là triều chính.” Ta ngắt lời nói.

Hoặc là, Tần Quân kể từ lúc ấy đã hoàn toàn chịu sự khống chế của người đứng sau lưng Thục phi, dùng thiên tử làm con rối để ra lệnh cho chư hầu.

“Bây giờ bộ dạng của Hoàng Thượng đã như vậy thì nên xử lý như thế nào?” Hoàng Hậu lại hỏi.

Hoàng Hậu là tiểu thư khuê các nhà thế gia, trong nhà bồi dưỡng nàng ấy theo khuôn mẫu Hoàng Hậu tương lai, nàng ấy tuy rằng đang hỏi ta nhưng kỳ thật trong lòng đã có chút quyết đoán.

“Trong tay ta có mấy người giỏi tìm tin tức, ta sẽ thử tìm thông tin từ phía Thục phi trước. Về phía triều đình, gia tộc ta còn có chút quyền lực, trọng thần trong triều cũng có mấy người có thể tin được, ta sẽ bàn bạc với bọn họ, tuyệt đối không thể để Diệp gia hưởng lợi vào lúc này.”

Nói xong, Hoàng Hậu nhìn về phía ta: “Nhưng đây không phải là kế hoạch lâu dài, nếu muốn giải quyết việc này thì phải cứu Hoàng Thượng trước.”

Mà việc này hiển nhiên liền không phải chuyện mà Hoàng Hậu am hiểu.

“Ta muốn tới Diệp gia một chuyến.” Ta mở miệng.

Hoàng Hậu dừng một chút, sau đó gật đầu: “Được, hãy cẩn trọng.”

Ta gật đầu xong đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ta vừa rời đi, Quý phi cũng nhanh chóng chạy theo: “Giai Nghi, chờ ta với.”

Nàng ấy theo ta rời khỏi Phượng Loan cung.

Quý phi ôm một bụng nghi vấn, nhưng nàng ấy không dám hỏi, chỉ thật cẩn thận nhìn ta.

Ta kỳ thật rất thích nàng ấy.

Có hơi ngốc, nhưng tính tình đơn thuần, luôn có chút tư tưởng kỳ lạ và độc đáo.

“Người muốn hỏi cái gì?” Ta chủ động mở miệng.

Vì đang là ban ngày nên ta không thể tới Diệp gia, trước mắt vẫn có chút thời gian rảnh nói vài câu với nàng ấy, có thể bớt chút phiền muộn.

Quý phi thấy vậy bèn nói: “Đây chính là ngươi bảo ta hỏi đó.”

Ta bất đắc dĩ gật gật đầu.

“Sao ngươi lại nói chuyện Hoàng Thượng có thuật đọc tâm cho chúng ta biết? Ngươi không sợ chúng ta tiết lộ ra ngoài sao?” Quý phi hỏi.

Ta bật cười: “Mấy người cũng có nhược điểm ở trong tay ta, vì sao phải lo lắng? Huống chi, Quý phi, người ở trong hậu cung thật sự cảm thấy có thể tránh thoát khỏi tai mắt của Hoàng Thượng để truyền một số tin tức không được cho phép ra ngoài sao?”

Quý phi: “?”

“Không thể sao?” Quý phi khiếp sợ hỏi.

Ta nhướng mi và đáp: “Nếu những Ảnh vệ đó không ch*t hết thì chắc là không có khả năng.”

“Đó không giống như trong tầm hiểu biết của ta…” Quý phi có chút mờ mịt.

Ta hơi tò mò: “Trong tầm hiểu biết của người là cái dạng gì?”

Quý phi đáp: “Là hậu cung lục đục, ngươi hại ta, ta hại ngươi, đấu đá đến nỗi dung chuyển trời đất, còn phải ngụy trang tốt đẹp để lừa gạt sự sủng ái của Hoàng Thượng? Thậm chí còn có thể liên hợp những vai ác khác tạo phản?”

Ta vui vẻ.

“Quý phi của ta ơi, người cảm thấy kẻ có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, tâm cơ mưu lược sẽ như thế nào?”

Quý phi ủy khuất: “Nhưng những gì ta thấy đều là cái dạng đó.”

Ta nở nụ cười.

Tán gẫu với Quý phi một chút, quả nhiên tâm tình tốt hơn nhiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.