Hậu Cung Tranh Đấu

Chương 17



Chương 17:

Thục phi và Diệp gia bị Tần Quân định tội.

Thủ lĩnh không ngốc đến nỗi gi.ế.t người thật.

Khi cả nhà Diệp gia bị xử trảm, Hoàng Hậu tự mình tới pháp trường.

Sau khi trở về từ pháp trường, cả người Hoàng Hậu đều trở nên thoải mái, trên mặt nàng ấy thêm chút ý cười, không còn mang vẻ trầm trọng nữa, giống một tiểu cô nương.

Nàng ấy tới tìm ta trước.

Nàng ấy hỏi ta: “Giai Nghi, nếu Hoàng Thượng hiện tại có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi sẽ ở lại chứ?”

Ta sửng sốt một chút: “Cái gì?”

“Ta kiếp trước bị nhốt trong hoàng cung, hiện giờ thù lớn của ta đã được báo, đời này, ta muốn đổi cách sống, đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.” Hoàng Hậu cười nói với ta, trong mắt nàng ấy tràn ngập niềm khao khát.

Ta bật cười: “Nương nương, ta của khi đó chỉ là tìm một cái cớ mà thôi, ta không quan tâm đến Hậu vị, ta sở dĩ rời đi là bởi vì ta thích sự tự do.”

“Vậy lúc này đây, ngươi nên thích Hoàng Thượng nhiều thêm một chút đi.” Hoàng Hậu nói.

Ta dừng lại.

Hoàng Hậu không phải là người chỉ nói vu vơ.

Mấy ngày sau, Tần Quân liền tới tìm ta, nói với ta dự định của Hoàng Hậu.

Tần Quân tựa hồ chỉ là báo cho ta một tiếng.

Ngày thứ hai, tin tức Hoàng Hậu bị nhiễm bệnh liền truyền ra ngoài.

Nghe nói là bởi vì Thục phi hạ độc trên người Hoàng Hậu, Hoàng Hậu đã không còn nhiều thời gian. Hoàng Hậu khẩn cầu Tần Quân, muốn trở về cố hương ngắm nhìn phong cảnh quê nhà, Tần Quân đáp ứng.

Ngày Hoàng Hậu rời đi, Quý phi đưa cho Hoàng Hậu một đống truyện.

“Hoàng Hậu nương nương, đây là truyện do ta viết, đều là về chủ đề trọng sinh, người hãy xem khi rảnh, đọc xong hết thì truyền tin cho ta, ta sẽ gửi truyện mới cho người.” Quý phi lưu luyến không rời lôi kéo tay Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu cười nói được.

Phần lớn thời gian đều là Quý phi lải nhải, cho đến khi gần tới giờ, ta mới lôi Quý phi đi.

Hoàng Hậu trước khi đi còn cười nói với ta: “Giai Nghi, hy vọng ngươi và Hoàng Thượng quãng đời còn lại đều an vui.”

Hoàng Hậu đi rồi.

Mọi chuyện đã xong.

Ta cũng nên rời đi.

Quý phi lôi kéo ta, nước mắt lưng tròng: “Giai Nghi, sao ngươi cũng muốn đi vậy chứ, ta không nỡ xa ngươi.”

Ta không nói gì.

Tần Quân gượng cười: “Giai Nghi, chờ xong sinh thần ta hẵng đi.”

Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nỡ từ chối.

Tần Quân đi rồi, Quý phi mới hỏi ta: “Giai Nghi, nếu yêu nhau thì sao phải rời đi?”

Ta hỏi nàng ấy: “Người không muốn rời khỏi hoàng cung sao?”

Quý phi hỏi lại: “Sao ta phải rời khỏi? Có người hầu kẻ hạ, ăn ngon uống tốt, đây quả thực chính là cuộc sống lý tưởng của ta.”

Ta: “…”

“Không chung chí hướng, khó lòng hợp tác.”

Quý phi lại giữ chặt ta và nói: “Vậy nói chuyện khác đi.”

“Chuyện gì?” Ta hỏi.

Quý phi cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu ngươi rời đi, Hoàng Thượng còn phải tiếp tục thủ thân như ngọc, người sau này khi về già sẽ không có người chăm sóc, thật đáng thương a.”

Ta: “…”

“Kỳ thật, hắn…”

“Giai Nghi, hắn sẽ làm như vậy.” Quý phi nói một cách chắc chắn.

Mà ta cũng không biết nên nói cái gì.

Tần Quân chỉ là làm theo lời sư tổ ta nói mà thôi, hắn thân là hoàng đế, có rất nhiều người muốn chăm sóc hắn khi về già.

Nhưng mà, ta giống như có chút dao động.

Đặc biệt là khi Tần Quân sinh bệnh.

Đại thái giám oán giận với ta: “Cô nương, mấy ngày nay Hoàng Thượng bận xử lý chính vụ cả ngày lẫn đêm, không chịu nghỉ ngơi cho tốt.”

Tần Quân ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Giai Nghi, đừng lo lắng, ta chỉ là muốn tìm chút việc để làm mà thôi, qua mấy ngày sẽ khỏi.”

Ta lại thở dài.

Tần Quân…

Thôi.

“Ta không đi nữa.” Ta nói.

Tần Quân khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Kỳ thật giây phút đưa ra quyết định này, ta có vẻ cũng không hề khó chịu lắm.

Trước đây từ bỏ Tần Quân, ta đã không nỡ.

Hiện giờ vòng đi vòng lại, trở về nơi này, có lẽ, từ giây phút ta quyết định trở về kia, lòng ta cũng đã có đáp án.

Tần Quân đã để ta rời đi một lần, lần này, ta sẽ ở lại bên cạnh hắn.

Chỉ có điều, ta vẫn muốn ra điều kiện với hắn.

“Nếu chàng chọc giận ta, ta sẽ rời đi.”

Tần Quân gật đầu đáp “Được”.

“Không thể can thiệp vào chuyện của ta, ta sẽ ra ngoài cung chơi.”

Tần Quân đáp “Được” như cũ.

“Ta không cần làm Hoàng Hậu, nhưng ta không muốn cùng chung phu quân với người khác.”

Tần Quân nở nụ cười, ôm ta vào trong ngực và nói: “Chỉ là của nàng.”

19.

Vào ngày sinh thần của Tần Quân, hắn phong ta làm Đức phi.

Ta nghe danh hiệu này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.

“Chàng xem, ta có đức sao?”

Tần Quân bất đắc dĩ: “Trong tứ phi chỉ còn mỗi vị trí Thục phi, thật đen đủi, nàng lại không muốn làm Hoàng Hậu.”

Thục phi đích xác đen đủi, Hoàng Hậu… Hoàng Hậu phải làm rất nhiều chuyện, không muốn làm.

Thôi, Đức phi thì Đức phi vậy.

Tần Quân lại tiến lên, lôi kéo tay ta: “Giai Nghi, hôm nay là sinh thần của ta.”

Ta gật gật đầu: “Chẳng phải ta đã tặng cho chàng quà mừng sinh thần rồi sao?”

Tần Quân dừng một chút, nói: “Ta muốn thứ khác.”

“Chàng muốn cái gì?” Ta hỏi.

Tần Quân thấy bộ dáng thản nhiên đó của ta đành thở dài rồi sau đó bất ngờ sáp lại, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi ta: “Thứ này.”

Ta: “…”

“Có thể chứ?” Tần Quân hỏi ta.

Ta: “…”

Đúng thật là không nhịn qua nổi ngày hôm sau đúng không?

Chỉ có điều là đã làm Đức phi rồi, còn có gì mà không thể chứ?

Thôi.

Nhịn nhiều năm như vậy cũng rất đáng thương.

Bóng đêm sâu hun hút, ái tình mặn nồng quấn quýt si mê.

Ta vô cùng thích bộ dáng Tần Quân gọi tên ta vào lúc này.

Chỉ là, chờ đến ngày hôm sau, ta liền không yêu nổi Tần Quân nữa!

Ta bị một mớ thanh âm ồn ào đánh thức.

Ta còn đang nghi hoặc sao trong hậu cung lại có nhiều kẻ không biết quy củ như vậy, nhưng khi ta tỉnh lại và mở mắt ra chỉ thấy mỗi Tần Quân ở bên cạnh thì bỗng nhiên sững lại.

Tần Quân kinh ngạc hỏi ta: “Giai Nghi, nàng sao vậy?”

Theo những lời này phát ra, ta còn nghe được một thanh âm khác của Tần Quân.

“Nương tử của ta thật là xinh đẹp.”

Ta: “…”

Ta lại trừng mắt nhìn Tần Quân.

Tần Quân có chút hoảng, nghĩ thầm ở trong lòng: “Nàng ấy bị sao vậy? Chẳng lẽ là hôm qua ta làm đau Giai Nghi? Nàng ấy sao lại có vẻ muốn gi*t người vậy nhỉ?”

Ta hít sâu một hơi, hỏi hắn: “Chàng hiện tại còn có thể nghe được tiếng lòng của người khác nữa không?”

Tần Quân sửng sốt một chút.

Trước khi hắn mở miệng, ta đã nghe được tiếng lòng của hắn.

“Mất thuật đọc tâm luôn rồi? Quá tuyệt vời! Hoá ra ngủ với Giai Nghi một giấc là có thể giải quyết, haha, Giai Nghi đúng thật là phúc tinh của ta, ta rốt cuộc có thể làm người bình thường.”

Ta không thể nhịn được nữa: “Hiện tại, ta không được bình thường.”

Tần Quân sửng sốt: “Ta nói ra rồi hả?”

Ta chỉ nhìn hắn.

Tần Quân phản ứng lại rất nhanh.

Hắn chưa nói ra miệng, chỉ là…

Thuật đọc tâm của hắn chả hiểu sao lại truyền qua người ta.

Thật sự, ta rất hối hận.

Không chọn những ngày tháng tự do tự tại mà lại chịu ở trong hoàng cung, còn phải gánh chịu khổ sở như vậy!

Tần Quân yên lặng không nói gì, chỉ cởi chiếc vòng Phật châu trên cổ tay ra rồi đeo cho ta.

Thôi, có chút ít còn hơn không.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.