Tôi đã ở nhà Lục Chinh được một tuần, hôm nay là lần đầu tiên nói chuyện với hắn.
Một tuần nay, ngày ngày hắn chỉ có đi làm, tan ca, đọc sách, chơi thể thao. Thật nhàm chán.
Nếu không phải có một lần tôi vô tình xông vào phòng tắm, hắn có chút hoảng loạn, tôi còn cho rằng hắn không nhìn thấy tôi.g
Giờ nghĩ lại, hắn là không muốn thừa nhận một người theo chủ nghĩa duy vật như mình lại có thể nhìn thấy ma mà thôi.
Trong phòng sách, Lục Chinh rót ly cà phê ngồi trước bàn mở máy tính, hoàn toàn bỏ qua tôi đang bay lăng quăng bên cạnh.
Đúng là đau đầu, hắn lại bắt đầu giả vờ không nhìn thấy tôi.
Tôi tiến lại gần hắn, rồi lại sát thêm xíu nữa, cho đến khi sắp hôn lên má hắn, hắn mới tránh đi, kiềm chế nói: “Tại sao lại xuất hiện ở nhà tôi?”
Hắn nói chuyện với tôi rồi, tôi rất vui, nghiêng người muốn nhào về phía hắn.
Trong ánh mắt sợ hãi của hắn, tôi… xuyên qua cơ thể hắn.
Lục Chinh: “…”
Một tuần trước tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tỉnh lại thì đã ở nhà của hắn rồi, phạm vi hoạt động cũng bị hạn chế ở nhà hắn.
Tôi đã thử rất nhiều cách nhưng không thể ra khỏi đây.
Lục Chinh không tin, xoa xoa trán, đứng dậy đi tới phòng khách mở cửa, nhíu mày nói: “Đi ra ngoài.”
Mỗi lần thử đi ra ngoài, tôi sẽ đều bị một thứ gì đó đẩy trở về, đau đớn, sau vài lần, tôi cũng không dám tới gần cửa nữa.
Thấy tôi do dự, hắn thúc giục: “Nhanh lên!”
“Tôi sẽ bị đẩy trở về, rất đau, tôi không dám.”
Hắn một tay để ở cạnh cửa, cười khẽ: “Là không dám hay là không muốn?”
Tôi cùng hắn tranh cãi hồi lâu, cuối cùng kết thúc trong sự thất bại của tôi.
Nhắm mắt lại, tôi nơm nớp lo sợ bay ra ngoài cửa, quả nhiên, vừa tới khung cửa đã bị một thế lực nào đó đẩy trở lại.
Toàn thân đau đớn như rã rời, tôi rưng rưng giận dữ nhìn người đứng cạnh cửa có chút ngạc nhiên.
“Cô…”
“Cô cái gì mà cô?! Tôi đã nói là không ra được, anh lại cứ phải bắt tôi đi!”
Nghe vậy, hắn có vẻ hơi áy náy, hơi cúi người muốn đỡ tôi dậy, nhưng tiếc là chỉ nắm vào hư không.
“Thật xin lỗi. Tôi quên mất.” Hắn nhìn ngón tay xuyên qua thân thể tôi, có chút xấu hổ.
Tôi đau dữ dội, dứt khoát nằm trên mặt đất, chờ đỡ hơn một chút rồi mới đứng dậy.
Lục Chinh ngồi xổm bên cạnh tôi, nhíu mày như một ông cụ non.
“Nghe nói, anh không tin quỷ thần?” Tôi cố ý bới móc, nhìn về phía hắn: “Hiện tại tin chưa?”
Lục Chinh: “…”
Thật lâu sau, hắn hỏi tôi: “Cô tên gì?”
“Thẩm Điềm Điềm.”
“Cơ thể… của cô ở đâu?”
“Không biết, tỉnh dậy đã ở chỗ này rồi.”
“Gia đình cô đâu?”
“Tôi là cô nhi.”
“…”
Chủ đề kết thúc.
Trên người không còn đau nhức nữa, lúc tôi đang chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói già nua mang theo một chút run rẩy.
“Giáo sư Lục, cậu ngồi xổm đó nói chuyện với ai vậy?”
Tôi và Lục Chinh đồng thời bị doạ cho hết hồn, nhìn ra ngoài cửa.
C.h.ết rồi, hồi nãy vẫn chưa đóng cửa.
Lúc này, một bà lão tóc hoa râm, chống gậy kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Chinh.
Mà sắc mặt Lục Chinh đã bình tĩnh trở lại, hắn đứng dậy đi tới cạnh cửa, nói:
“Bà Chu, mấy ngày hôm trước không phải bà nói nhà cháu có thứ bay bay sao? Bây giờ, có một con đang nằm ở đó kìa, bà nhìn thấy không?”
Bà lão nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, xoay người, bước chân nhanh nhẹn đi tới cánh cửa đối diện, đi về nhà.