Tôi bị tai nạn xe vào mùa hè, hiện tại đã sắp vào thu, cúi đầu nhìn lại mình, vẫn như ngày xảy ra tai nạn xe mặc váy màu xanh sẫm, hai chân trần.
Lục Chinh không còn dẫn người về đuổi tôi, chỉ là lúc rảnh rỗi sẽ tìm đọc sách tư liệu.
Tôi cũng chưa từng thành công bay ra khỏi phạm vi nhà hắn, mặc dù thỉnh thoảng ngẫu nhiên có thể chạm vào thân thể hắn, nhưng thời gian mỗi lần chỉ dài hơn lần trước đó một chút.
Ngày đó Lục Chinh ở phòng sách đọc sách, tôi liền chán chường bay bay, bỗng nhiên một tấm ảnh thu hút sự chú ý của tôi.
Đó là ảnh chụp hắn đoạt giải ở đại hội thể dục thể thao, trên ảnh thần thái sáng láng của hắn, tùy ý khoe khoang, được rất nhiều người vây quanh.
Mà ở phía sau hắn có một người xa xa mơ hồ không nhìn rõ, chính là tôi.
Nếu không nhìn kỹ, căn bản cũng không nhận ra.
Tôi và Lục Chinh học cùng một trường trung học, nhưng không ưu tú như hắn, toàn trường đều biết, ngay cả ở lớp mình tôi cũng là một người không có cảm giác tồn tại.
“Đang nhìn cái gì?”
Lục Chinh thình lình xuất hiện sau lưng tôi, bất ngờ tôi run lên: “Anh muốn hù c.hế.t… ma à?”
Hắn cười khẽ: “Gọi cô lâu lắm rồi, là chính cô không nghe thấy, tôi tới xem cô nhìn cái gì mà nhập tâm như vậy.”
Nói xong hắn liền chuyển tầm mắt từ trên mặt tôi sang tấm ảnh kia, tiện tay cầm lấy hỏi: “Tấm ảnh này có gì đáng để cô xem nghiêm túc như vậy?”
Im lặng một lát, tôi nhỏ giọng hỏi: “Tại sao chỉ có tấm ảnh này?”
Tôi cũng đã ở trong phòng sách của hắn rất lâu rồi, ngoại trừ tấm ảnh này, tôi chưa từng nhìn thấy tấm ảnh nào khác. Theo lý mà nói, người như hắn, từ nhỏ đến lớn hẳn là đã giành được vô số giải thưởng, tấm ảnh đoạt giải đại thể dục thể thao lần đó dù thế nào cũng không phải là tấm ảnh đặc biệt nhất của hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cả một phòng, chỉ để một tấm như vậy.
Khóe môi hắn cong cong, cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay, nhẹ giọng nói: “Không có vì sao, chỉ là thích tấm này thôi.”
Tuy rằng hắn không giải thích, nhưng tôi cũng vui mừng, bởi vì tôi cũng thích tấm này, dù sao trong nhiều tấm ảnh của hắn như vậy, có lẽ chỉ có một tấm này, tôi ngoài ý muốn xuất hiện trong đó.
Chạng vạng tối, hắn ở phòng bếp nấu cơm cho mình, tôi nằm trên mặt đất xem tivi, đến quảng cáo lại không thể bỏ qua, chỉ có thể khó nhọc chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Lục Chinh bảo tôi đừng xem TV nữa, đi ăn cơm.
Tôi thật sự là có chút bối rối, tôi ăn cơm???
Nhưng chờ khi tôi chậm rãi đi tới nhà hàng, nhìn thấy một màn trước mắt nhất thời hốc mắt nóng lên.
Trên bàn là một chiếc bánh nhỏ xấu xí với một ngọn nến nhỏ được cắm vào.
“Sinh nhật vui vẻ!”
Tôi im lặng chốc lát, thấp giọng hỏi hắn: “Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
Hắn ngồi trên ghế, đẩy bánh ngọt về phía trước mặt tôi: “Lúc trước đi điều tra tin tức của cô, trong lúc vô tình nhìn thấy… Thổi nến đi.”
Từ sau khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, hình như tôi không tổ chức sinh nhật nữa, sau khi nghẹn ngào nói tiếng “Cảm ơn”, liền nghiêng người thổi nến.
Nhưng mà…… Tôi không thể thổi được.
Lục Chinh cũng vừa mới tỉnh táo lại, yên lặng giúp tôi thổi tắt ngọn nến, sau đó giúp tôi ăn bánh ngọt.
Khóe mắt ướt át lập tức trở nên khô khốc, thương cảm lại chua xót.
Đã qua sinh nhật, nhưng hình như lại chưa hoàn toàn qua.
Đúng lúc này, cửa bị gõ vang, Lục Chinh đi mở cửa, tôi cũng đi theo.
Là bà Chu dáng người cứng cỏi, chống gậy lắc chuông đứng ở đối diện.