Lúc trước tôi vẫn không biết vì sao Lục Chinh mỗi ngày trở về muộn như vậy, hiện tại đã hiểu. Thì ra là hắn theo đuổi con gái!
Nhưng làm tôi ngoài ý muốn chính là, người hắn thích thì ra không phải Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ có thể là người trợ giúp thôi.
Xem ghi chép trong sổ tay này, là hình thức hỏi đáp, còn văn hay tranh đẹp.
Có lẽ đây chính là lý do khiến Tiểu Mỹ và Lục Chinh mỗi ngày đều ở trong thư phòng.
Không phải Tiểu Mỹ, cũng sẽ là người khác……
Hiện tại hắn không cần bận rộn nghĩ cách cho tôi rời đi nữa rồi, rốt cục có thể theo đuổi người nọ.
Tôi tựa vào tường ngồi ngốc cả ngày, thẳng đến buổi tối Lục Chinh mở cửa đi vào.
Hắn vừa trở về chưa được bao lâu, bà Chu đã tới gõ cửa.
Một khoảng thời gian không gặp, bà Chu như là già đi rất nhiều, cặp mắt đục ngầu kia như là trầm tĩnh lại.
Bà nói bà đã nghĩ thông suốt, sẽ không làm những thứ kia nữa, thật ra bà vẫn biết, đó đều là giả, bà chỉ cần có cái gì đó dựa vào, bằng không những năm đó cũng không biết phải chịu đựng như thế nào.
Hôm nay, bà đã thoát khỏi, cũng hiểu được Lục Chinh nhận lấy những thứ kia là vì không để cho bà khổ sở, cho nên, bà là cố ý tới đem những thứ kia lấy đi ném đi.
Lục Chinh sửng sốt một chút, khom lưng từ ngăn kéo dưới cửa chính lấy ra từng thứ kia, chỉ là khi lấy được khối nhân duyên thạch kia, tay trượt một cái, lại rơi xuống đất vỡ nát.
Bà Chu cười ha hả nói: “Không quan trọng không quan trọng, đều là mua ở hàng vỉa hè, giả giả…” Bà cầm mấy thứ đó thở dài một tiếng: “Tiểu Lục à, làm khó con rồi.”
Lục Chinh cúi đầu không lên tiếng, cho đến khi bà Chu xoay người đi ra ngoài, hắn mới thấp giọng hỏi một câu: “Bà Chu, nếu như con nói… con tin tưởng thì sao?”
Kết quả cũng như lần đầu gặp gỡ, bà Chu sắc mặt giống như đang nhìn kẻ ngốc, bước từng bước nhỏ linh hoạt về nhà.
Sau ngày đó, có một lần tôi tình cờ phát hiện, tôi có thể bay ra ngoài.
Tôi ra vào nhiều lần, thật sự không cảm thấy có cản trở nữa.
Vì thế có chút kích động đi theo sau Lục Chinh, tôi muốn đi xem, mỗi ngày Lục Chinh đi đâu, vì sao trễ như vậy mới về nhà, càng muốn đi xem, cô gái hắn muốn theo đuổi trông như thế nào.
Ngày đầu tiên, hắn buổi sáng ra ngoài đi tới trường học, chạng vạng rời trường đi bệnh viện… thăm tôi, ở lại đến khuya mới rời đi.
Ngày hôm sau, hắn buổi sáng ra ngoài tới trường học, buổi trưa rời trường đi bệnh viện… thăm tôi, ở lại đến khuya mới rời đi.
…
Ngày thứ bảy, hắn buổi sáng ra ngoài đi tới trường học, buổi tối rời trường đi bệnh viện… Vẫn là thăm tôi, cả đêm không rời đi.
Nhìn hắn nắm tay tôi, sau đó lại buông ra, tôi giống như… Hiểu được gì đó.
Vài ngày sau, Tiểu Mỹ tới.
Cô vỗ vỗ bả vai Lục Chinh, làm như an ủi: “Lục Chinh, đừng tiêu cực quá, bác sĩ không phải còn nói có hi vọng tỉnh lại sao?”
Lục Chinh trầm tĩnh mở miệng: “Cô không cần lo lắng tôi sẽ làm chuyện ngu ngốc đâu, cho dù sao này cô ấy không tỉnh lại, tôi cũng sẽ sống thật tốt.”
Lời này…… Có gì đó kỳ lạ.
Nghe có vẻ như hắn yêu tôi rất sâu đậm, nhưng thật ra cũng không có cảm giác yêu tôi nhiều như vậy.
“Nếu đã thích cô ấy, tại sao không nói rõ ràng với cô ấy sớm một chút?” Tiểu Mỹ đặt túi xách sang một bên, ngồi xuống ghế.
“Lúc trước cũng không biết đó chính là thích, chỉ là nhìn thấy cô ấy liền không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, nhưng lại không có cảm xúc vui vẻ đó đối với người khác, nhưng sau khi gặp lại cô ấy, cô ấy lại xuất hiện…”
“Sau này mới nhận ra? Giáo sư Lục, phản xạ của anh hơi chậm đó.” Tiểu Mỹ châm chọc.
Tôi bị giật mình đứng yên tại chỗ, người mà Lục Chinh…. thích chính là tôi?