Xuyên Thành Độc Phụ Của Phản Diện

Chương 7



Chương 7:

Cố Quân Từ né tránh ánh mắt tôi, mở hộp cơm, vừa ăn vừa tâng bốc.

“Oa, hôm nay làm là sóc cá quế, đậu hũ ma bà, tiểu sao thịt hòa cá trích canh, vợ của anh con hơn đầu bếp năm sao a!”

Tôi ngồi ở trước mặt hắn, nghiêm túc nói: “Cố Quân Từ, thật thà thì khoan hồng, chống lại thì bị nghiêm trị!”

“Anh thẳng thắn cái gì?”

“Anh không phải phá sản ư?”

“Anh xác thực phá sản! Chỉ là…” Cố Quân Từ nhìn tôi. “Sản nghiệp gia đình nhiều như vậy, phá sản rồi còn một ít chắc cũng bình thường đi.”

“Vậy bây giờ con bao nhiêu?”

“Bây giờ còn có một ít…”

“Cố Quân Từ, rốt cuộc anh còn bao nhiêu?”

“ Tính kỹ ra, ngoài đồ đạc đã bán, còn có một vài công ty đang phát triển…”

Tôi cười nhạt: “Tôi nói anh trước đây đồng ý ly hôn, thì ra là chưa ra hết thực lực.”

“Anh không phải, em chớ có nói nhảm.”

Cố Quân Từ dè dặt nhìn theo tôi. “Vợ, trước đây nghĩ ly hôn là em.”

“Bớt nói sang chuyện khác, thành thật khai báo.”

“Khai báo cái gì?”

“Anh nói xem!”

“Anh…”

Cố Quân Từ rất nghiêm túc đang nghĩ, sau đó thẳng thắn nói: “Chúng ta bây giờ ở nhà không phải thuê, là anh mua trước đó, tương đối gần công ty.”

“Còn gì nữa?”

“Vẫn còn… anh rất ít ăn mì gói, cảm thấy thỉnh thoảng ăn ăn… Cũng được. Nhưng mì gói tuyệt đối không ngon bằng cơm vợ anh nấu!”

“Vậy anh trước đây còn ăn đồ bên đường.”

“ Lúc đó đang vội liền…”

“Còn gì không?”

“… Hiện tại công ty này muốn đưa ra thị trường, cho nên ở nơi này…”

Ha. Hắn căn bản chính là đại gia ngầm, vậy mà tôi còn bóp mồm bóp bụng tiết kiệm giúp hắn. Đột nhiên tôi cảm thấy mình chẳng khác gì trò hề.

Tôi thở phì phì đứng dậy chuẩn bị ly hôn, tôi cũng nói không rõ ràng mình là khí, vẫn bị tự mình não bổ lúng túng.

Cố Quân Từ một phen lao tới ôm lấy tôi.

“Vợ, em đừng tức giận, em không thể bởi vì anh có tiền liền ghét bỏ anh đâu!”

Tôi: …

Hay là, bình tĩnh một chút.

17

Về đến tiểu khu, nhìn tất cả, tôi cảm thật. Gu ngốc.

Cũng trách tôi ngây thơ, lo cho cái gia đình tồn tại trăm năm, sao có thể nói suy sụp liền suy sụp. Bọn họ trước như gióng trống khua chiêng tuyên bố phá sản, chỉ sợ có mục đích khác.

Thật là, tâm tư người có tiền như mò kim dưới đáy biển.

Nhưng bình tĩnh lại, Cố Quân Từ trừ chuyện che giấu mình có tiền, hình như cũng không có lỗi lầm nào lớn.

Hắn với tôi thật rất tốt, chủ động rửa bát quét dọn vệ sinh; trong nhà thiết bị hỏng cũng sẽ giúp, nhìn tôi thích bách hợp mỗi lần đi chợ đều chủ động mua.

Với lại hắn còn có thể nhớ chu kỳ kinh nguyệt của tôi, nhắc nhở tôi không ăn cay và đồ lạnh, chủ động ra ngoài mua đồ ăn tôi thích.

Hắn đối với tôi thật sự… Rất chân thành.

Tôi có một chút chán nản: Lý Tuệ Hòa, thừa nhận đi, mày sớm đã thích hắn.

Cố Quân Từ sớm đã hòa nhập vào cuộc sống của tôi.

Sau khi nghĩ thông, tôi làm một bàn thức ăn, tính thẳng thắn cùng Cố Quân Từ.

Nhưng tới giờ cơm, Cố Quân Từ vẫn không về.

Tôi lo lắng hắn có phải sợ tôi vẫn tức giận, thế là chủ động ra tìm hắn.

Kết quả vẫn chưa đến cửa tiểu khu, tôi liền thấy Cố Quân Từ.

Hắn cầm trong tay hoa bách hợp, trong lòng ôm Khương Kiều.

Trên mặt tôi chua chát cười.

Xem ra nam phụ vẫn là của nữ chính.

18

“Quân Từ, chúng ta ở cùng nhau đi, em phát hiện Liêm Cảnh không phải là người em yêu nhất, em yêu nhất vẫn là anh.”

“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, những gì anh làm cho em, em vẫn nhớ rất rõ.”

“Em biết trong lòng anh cũng có em, anh xem, anh vẫn nhớ em thích nước hoa bách hợp.”

Tôi: …

Tôi có một chút ù tai, câu nói kế tiếp cũng nghe không lọt.

Tôi tự giễu cười: Lý Tuệ Hòa à Lý Tuệ Hòa, mày không chỉ ngốc, mà còn thích tự mình đa tình.

Tôi vô cảm quay người trở về nhà, chỉ là viền mắt có chút ướt.

Chẳng được bao lâu Cố Quân Từ trở về, hắn liếc nhìn thức ăn đầy bàn, nhìn tôi ngồi trên xô pha, vẻ mặt vui vẻ.

“Vợ ơi, anh mua cho em hoa bách hợp em thích nhất nè.”

Tôi quét mắt nhìn bó hoa trong tay hắn, bình tĩnh nói: “Tôi không thích hoa bách hợp… nhưng có một người khác thích.”

Cố Quân Từ lập tức hoàn hồn: “Đây là hoa bách hợp, không phải nước hoa bách hợp. Em thích gì, anh biết rõ; anh thích ai, anh càng phân biệt rõ ràng.”

Tôi có một chút ủy khuất: “Vậy anh ôm cô ấy, không phải anh nói… Anh không thích cô ấy sao?”

Cố Quân Từ nửa quỳ ở trước mặt tôi, vẻ mặt ủy khuất: “Trời đất chứng giám a vợ, cô ta đột nhiên xông lên ôm anh, nói bậy nửa ngày, anh một tay cầm hoa một tay xách điểm tâm, quả thật không có dư tay đẩy ra.”

“Vợ , anh sai rồi, anh nên lập tức đẩy cô ta ra, không nên để cô ta làm bẩn anh!”

Tôi bị lí do thoái thác của Cố Quân Từ chọc cười.

“Vợ đừng tức giận, nếu không em ôm anh một cái giúp anh làm sạch.”

Hắn nói liền ôm tôi cọ tới cọ lui.

“Được rồi, ăn cơm trước đi, không sẽ nguội.”

“Tuân mệnh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.