10 năm trước, tôi mới bước chân vào làng giải trí.
Lúc đó tôi mới 14 tuổi và gia đình tôi đang thiếu tiền.
Mẹ chạm vào mặt tôi, mỉm cười dịu dàng nhưng khiến cả người tôi ớn lạnh.
“Cũng may là con có khuôn mặt xinh đẹp. Từ giờ cả nhà chúng ta sẽ phải dựa vào nó.”
Mẹ đưa tôi đi thử vai, một đám đông ở trong phòng họp, tôi rụt rẻ đứng trên sân khấu, bị yêu cầu biểu diễn tiết mục tài năng.
Nhưng mà tôi không có kinh nghiệm, chẳng có gì ngoại trừ khuôn mặt này cả. Vì vậy tôi chỉ có thể ngơ ngác ở lại trên sân khấu.
Có người trong khán giả không ngừng chế nhạo: “Đúng là chẳng ra gì.”
Đạo diễn cười nói: “Cô bé, cháu không thích hợp với vai diễn này. Mau về đi.”
Tôi sợ lắm.
Nếu tôi về thì mẹ tôi sẽ cho tôi một trận.
Lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói chắc chắn phát ra từ cuối bàn hội nghị dài:
“Lương Lạc Lạc, tên rất hay.”
Tôi nhìn lên.
Phòng hội nghị im lặng. Lời nói của chàng trai hóa ra có trọng lượng đến thế.
Đạo diễn hỏi: “Cậu chủ, ý cậu là cô ấy có thể làm được à?”
Tôi nhìn cậu ấy, chờ đợi.
Nhưng cậu ấy còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã có một thanh niên mỉm cười nói:
“Dật Xuyên còn nhỏ, lời thằng bé nói thì không tính.”
Khuôn mặt của người đàn ông này rất giống với cậu thiếu niên vừa rồi, nhưng lời nói của anh ta rõ ràng có trọng lượng hơn.
Anh ta nhướng mày, thậm chí không thèm nhìn người bên cạnh.
Đạo diễn mím môi nói: “Lương Lạc Lạc, cháu về trước đi. Vai diễn này… không thích hợp với cháu.”
Trái tim tôi vừa hào hứng thì lại rơi xuống đất.
Trước khi rời đi, tôi liếc nhìn chàng trai ở cuối bàn dài.
Cậu ta rũ mắt xuống, không rõ sắc mặt đang như thế nào.
Gió mùa đông buốt giá nên tôi quấn chặt áo khoác, đứng giữa gió lạnh không dám về nhà.
Có tiếng bước chân phía sau tôi, khi tôi quay lại, tôi thấy đó là cậu thiếu niên khi nãy.
Cậu ta đuổi kịp tôi và nói với tôi:
“Đừng khóc, vai diễn này nhất định sẽ là của em.”
Không ngờ là tôi đã tin cậu ấy.
Để tỏ lòng biết ơn, tôi vén sạch túi chỉ còn 6 tệ cuối cùng, ngượng ngùng nhìn cậu:
“Không thì em đãi anh một tô mì bò.”
Chàng trai sửng sốt một lúc rồi cười lớn:
“Cũng được.”
Sau này, tôi thực sự nhận được vai diễn và thoát khỏi trận đòn của mẹ. Tôi bước chân vào làng giải trí, dần tự lập mà không cần đến bố mẹ giúp nữa.
Nhưng tôi không gặp lại chàng trai năm đó nữa. Khuôn mặt của cậu ấy cũng mờ dần trong tâm trí tôi.
Nhưng tôi luôn nhớ rằng, trong căn phòng họp đầy sự chê bai ấy, cậu ấy đã từng cứu tôi:
“Lương Lạc Lạc, tên này rất hay.”
Đã lâu rồi tôi không được khóc nhiều như vậy.
Nhân viên công tác cũng đã cố tình rời đi.
Giang Dật Xuyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Cố Ngôn Châu và Âu Trạch trốn sau ánh đèn, đứng từ xa quan sát.
Tôi rưng rưng nước mắt, nhìn thấy Âu Trạch quay người rời đi, quay lưng về phía tôi, lạnh lùng xua tay:
“Chị, em đi đây.”
Giọng cậu ta vẫn thản nhiên, kèm theo nụ cười hơi cường điệu:
“Đừng tin mấy câu em nói với chị. Em chưa bao giờ thích chị.””
Chị phải hạnh phúc nhé.”
Bóng dáng cậu ta biến mất ở cuối đường.
Cố Ngôn Châu ngơ ngác đi về phía chúng tôi, đôi mắt đỏ hoe:
“Lạc Lạc, tại sao là hắn, không phải anh.”
Tôi lau nước mắt, ngước mắt lên:
“Cố Ngôn Châu, sao anh không tự hỏi chính mình, người mà anh yêu là tôi, hay là Tiểu Di đã rời đi?”
Đồng tử của anh ta đột nhiên giãn ra: “Em… biết rồi?”
Tôi đáp lại: “Ừ, ngay từ đầu tôi đã biết rồi.”
Anh ta sững sờ hai giây, bắt đầu cười khổ: “Nhưng Lạc Lạc, người anh yêu bây giờ thật sự là em.”
“Nhưng tôi thực sự không yêu anh.”