Vào một buổi chiều mùa xuân, phơi mình dưới ánh nắng chan hòa thật khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Trong căn biệt thự nọ, sự yên tĩnh bao trùm cả không gian.
Gần đây, tâm trạng của ông chủ không được tốt nên cả căn biệt thự trông thật âm u.
Ngay cả Antony cũng chỉ nằm trong lồng, không chịu ra ngoài chơi.
Triệu Lẫm An lấy phần ức gà nó thích ăn nhất ra, nó cũng chỉ kiêu ngạo nhìn một cái, không thèm quan tâm.
“Con nhớ mẹ rồi?”
Triệu Lẫm An vừa hỏi một tiếng, Antony liền có tinh thần hẳn.
Đứng dậy đi ra khỏi chuồng, chạy qua chạy lại thấp giọng sủa.
“Mẹ con vẫn còn tức giận lắm, cô ấy sẽ không về thăm con đâu.”
Triệu Lẫm An xoa bộ lông mượt mà của nó: “Con nói xem ba phải làm sao đây?”
“Ba mẹ cãi nhau, không phải con nên đứng ra làm hòa hay sao?”
Antony nghe không hiểu, nhưng vẫn dùng chân cào cào vào quần của người ngồi trước mặt.
Như thúc giục anh đưa nó đến chỗ người nó muốn gặp.
4.
Triệu lẫm An gạt móng vuốt của nó ra: “Mẹ con hay mềm lòng, Anthony, con biết phải làm sao không?”
Anthony nghĩ một lúc, chân mềm nhũn rồi lại lủi thủi vào một góc. Hai mắt nó vừa tròn vừa đen rũ xuống bơ phờ.
Đồ ăn với các loại snack nó thích nhất đặt ở trước mặt nó cũng không thèm động đến.
Rõ ràng là bị bệnh rồi.
Triệu Lẫm An quay một đoạn video ngắn, trong video anh ta dỗ nó thế nào nó cũng không chịu ăn.
Cuối cùng chỉ ôm lấy gối của Nam Kiều nhắm mắt lại, rên rỉ vài tiếng.
Triệu Lẫm An gửi video này cho Phó Hàn Thanh.
“Tìm cách nào để Nam Kiều xem đoạn video này đi.”
Phó Hàn Thanh: “Khổ nhục kế à?”
Triệu lẫm An không trả lời.
Phó Hàn Thanh: “Cậu dùng khổ nhục kế không được nên để chó làm?”
Triệu Lẫm An thấy có chút phiền, dứt khoát gọi điện thoại qua:
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì Lục Dịch Thành với Thẩm Lương Châu là bạn nối khố từ nhỏ.”
“Có thể đừng nhắc đến tên họ Thẩm đó có được không?”
“Thẩm Lương Châu cướp người phụ nữ của cậu, giờ bạn của cậu ta muốn cướp người phụ nữ của tôi.”
Triệu Lẫm An cười nhẹ: “Hàn Thanh, chẳng lẽ trong vòng tròn này, cậu và tôi chỉ là những kẻ thua cuộc sao?”
“Ngày trước tôi đã cảnh báo mấy người, nhưng mấy người đều không nghe.”
“Nếu như tôi phải đi trên con đường tương tự như vậy thì tôi làm gì còn cách nào khác?”
“Cho nên bây giờ không phải là tôi đang cố gắng tránh mắc phải những sai lầm tương tự đó sao?”
Phó Hàn Thanh thở dài: “Được, mong là mọi thứ chưa muộn.”
Khi tôi xem video của Anthony, Lục Dịch Thành đang ở trong phòng bếp nấu súp cho tôi uống.
Anh chỉ mặc quần ngủ, để lộ phần thân trên vạm vỡ, rất bắt mắt.
Gần đây tôi đã không ít lần sờ vào cơ bụng của anh ấy.
Cảm giác ở tay cũng rất được.
Khi Lục Dịch Thành bê bát súp lên, tâm trạng của tôi khi đó có chút chán nản.
Trong ba năm quen nhau, tôi vốn dĩ là một người sợ những con chó cỡ lớn như Anthony, giờ lại rất có cảm tình với nó.
Huống hồ, Anthony cũng rất thích tôi, khá dính người.
Nhìn nó không ăn không uống tôi có chút đau lòng.
“Em đang xem cái gì vậy?”
Lục Dịch Thành đặt bát xuống, đi đến bên cạnh tôi hỏi.
“Hình như Anthony bị bệnh rồi.”
Tôi đưa video cho anh xem.
“Em muốn quay về thăm nó?”
Tôi lắc đầu: “Không về nữa, quay về lại đi chỉ khiến nó buồn hơn. Không chừng vài ngày nữa nó sẽ thích ứng thôi.”
“Dù sao sớm muộn gì nó cũng phải quen.”
Tôi tắt video đi: “Chúng ta ăn cơm thôi.”
Lục Dịch Thành cũng không nói gì thêm.
Nhưng sau khi chúng tôi ăn xong, anh liền giục tôi thay đồ đi ra ngoài: “Chúng ta đi mua một con chó đi.”
Tôi bỗng thấy có chút vui mừng.
Nhưng trên đường đi, Lục Dịch Thành lại có điện thoại từ nhà họ Lục.
Vậy là kế hoạch của chúng tôi không thể không hoãn lại.
Anh đưa tôi quay lại khu chung cư, dặn tôi nhất định phải chờ anh về để cùng nhau ăn tối.
Sau đó lái xe rời đi.
Lúc đến nhà họ Lục, anh còn gửi Wechat cho tôi.
Chúng tôi nhắn được câu thì đột nhiên không thấy anh phản hồi lại nữa.
Nhưng đêm hôm đó, tôi lại nhận được cuộc điện thoại của nhà họ Lục.
“Nam tiểu thư, cô là một người phụ nữ ưu tú.”
“Nhưng mấy năm nay, chuyện của cô với Triệu Lẫm An sớm đã lan rộng khắp cái Bắc Kinh này rồi.”
“Danh tiếng của cô cũng không được tốt.”
“Dịch Thành có thể cưới một cô gái có thân phận thấp kém, nhưng nhà họ Lục chắc chắn không thể chấp nhận một cô con dâu không có danh tiếng tốt.”
“Xin cô hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của người làm cha làm mẹ của chúng tôi.”
“Tất nhiên, chúng tôi sẽ bồi thường cho cô Nam đầy đủ, xin cô cứ thoải mái ra một cái giá.”
“Lục Dịch Thành đâu rồi?”
“Nó đang ở Lục gia, chỉ là tạm thời không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, cô không phải lo lắng.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tôi cúi đầu mỉm cười, nhưng nụ cười chứa đầy sự cay đắng.
“Làm phiền bà nói với anh ấy, khoảng thời gian vừa rồi tôi đã rất hạnh phúc.”
“Còn nữa, tôi chúc phúc cho anh ấy.”
“Tôi sẽ chuyển lời đến nó.”
“Cảm ơn bà.”
“Nam tiểu thư, chuyện bồi thường cho cô…..”
Tôi không trả lời, trực tiếp cúp máy.