Đêm Không Ngủ

Chia tay



Chương 7: Chia tay

Đây là hậu quả tôi nhận lại sau những gì tôi làm trong suốt ba năm qua.

Bây giờ trở nên như vậy, tôi cũng không oán hận gì cả.

Chỉ là có chút tiếc nuối bởi những điều tiếng đó đều có từ khi tôi ở bên cạnh Triệu Lẫm An.

Tại sao lúc đó tôi không ra đi mà lao vào anh ta giống như một con thiêu thân lao vào biển lửa.

Thanh danh bê bối như này, cũng sẽ mãi không thể gột sạch được.

Tất cả là lỗi của tôi.

Tôi ngồi bên cửa sổ đến tận đêm khuya.

Sofa bên giường vẫn còn thấy quần áo của anh để lại lúc trước. Chiếc gối bên cạnh vẫn còn vấn vương mùi hương của anh.

Anh đến thế giới của tôi, rất đột ngột, cũng thật ngắn ngủi.

Nhưng dường như nó đã sớm khắc sâu trong trái tim tôi.

Tôi đứng dậy, gấp áo sơ mi của anh để gọn vào ngăn tủ sâu nhất.

Đang thu dọn vali thì tôi Triệu Lẫm An gọi đến. Anh ta dùng số lạ để gọi.

“Nam Kiều, anh đang ở dưới nhà em.”

Tôi không nói gì, chuẩn bị tắt máy.

“Nam Kiều, nếu như em muốn biết Lục Dịch Thành bây giờ như thế nào thì xuống đây gặp anh.”

Ngón tay tôi đông cứng lại.

Trần Hi nói với tôi, từ nhỏ, Lục Dịch Thành là một đứa trẻ không thích nghe lời. Thời niên thiếu anh nổi loạn điên cuồng, lớn lên cũng không thèm nghe lời người lớn trong nhà.

Với tính tình kiêu ngạo và luôn làm theo ý kiến của mình, nhà họ Lục cũng hết cách với anh.

Lần này, nhà họ Lục bất ngờ ra tay, nhốt anh lại, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Tôi không dám nghĩ, với tính tình của anh ấy thì sẽ náo loạn ở Lục gia đến mức nào.

Tôi vội vàng chạy xuống đến quên cả xỏ dép.

Triệu Lẫm An ngồi ở ghế sau, ánh mắt hướng ra ngoài nhìn xuống chân của tôi.

“Lo lắng cho anh ta như vậy? Đến dép cũng không đi.”

“Rốt cuộc Lục Dịch Thành sao rồi?”

“Kiều Kiều, lên xe trước đi.”

Triệu Lẫm An xuống xe mở cửa, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: “Dạo này em gầy quá.”

“Triệu Lẫm An, anh phải nói tình hình cho tôi biết trước, không thì tôi sẽ không lên xe.”

“Nam Kiều, em biết mà, trước giờ không ai dám ra điều kiện với tôi.”

“Anthony còn đang nằm viện, anh không muốn lãng phí thời gian ở đây đâu.”

Cuối cùng tôi vẫn lên xe, sau khi tài xế nổ máy, Triệu Lẫm An liền hạ màn chắn xuống.

“Tình hình của Anthony không ổn, em có muốn đi thăm nó không?”

Triệu Lẫm An nghiêng người nhìn tôi.

Nhưng tôi quay người ra hướng cửa sổ, tránh ánh mắt của anh ta, thất thần nhìn những tòa nhà ở bên ngoài.

“Nam Kiều.”

Triệu Lẫm An vươn tay, dường như muốn kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ trong đầu.

Nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống.

“Em với Lục Dịch Thành không có kết quả đâu.”

Đột nhiên tôi cười một tiếng.

“Triệu Lẫm An, trong mắt anh, tôi không xứng được người khác yêu, không xứng có được tình yêu chân thành, chỉ xứng bị anh trêu đùa thôi sao?”

“Anh và Lục Dịch Thành hoàn toàn khác nhau.”

“Cậu ta là đích tử nhà họ Lục, tương lai sẽ phải dựa vào trưởng bối nhà họ Lục để có chỗ đứng.”

“Nhưng anh thì khác.”

“Nam Kiều, không ai dám quản chuyện của anh, anh muốn ở cùng ai, thích ai, cưới ai cũng không có ai dám can thiệp vào.”

“Cho nên?”

“Quay về bên anh đi. Chỉ cần em cắt đứt hoàn toàn với Lục Dịch Thành, tự mình nói với anh ta là em muốn gả cho anh. Chặt đứt suy nghĩ của anh ta, cũng là cho cậu ta một con đường sống.”

Tôi nhìn anh ta chằm chằm: “Con đường sống?”

“Đúng vậy, con đường sống.”

Triệu Lẫm An bình tĩnh ngồi đó, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt:

“Cậu ta náo loạn đến mức làm anh trai mình bị thương nặng. Ông già bên đó tức giận vô cùng, dùng đến cả gia pháp.”

“Em cũng biết rõ tính tình của cậu ta rồi đấy, dù bị đánh đến toạc da thì vẫn đòi đi tìm em.”

“Nam Kiều, nếu như Lục Dịch Thành nhất quyết muốn ở cạnh em thì cậu ta chỉ còn một cách… đó là cắt đứt hoàn toàn với Lục gia.”

“Nhưng cậu ta trước giờ dựa vào thế lực của Lục gia sống an nhàn thoải mái quen rồi, nếu như cắt đứt hoàn toàn thì nhất định sẽ rất cực khổ.”

“Đợi đến khi sự mới mẻ qua đi, cậu ta sẽ chỉ cảm thấy hận em mà thôi, vì em mà cậu ta phải ra nông nỗi này, vì em mà cậu ta từ bỏ sự vinh hoa phú quý một đời.”

“Kiều Kiều, khi đó hai người sẽ chỉ có chướng mắt nhau, sẽ không thể hạnh phúc.”

Triệu Lẫm An nói đến đây, nhìn tôi: “Anh nói mấy lời này em hiểu mà, đúng không?”

Đương nhiên tôi hiểu, cho nên lúc người nhà họ Lục gọi điện thoại cho tôi, tôi một câu cũng không muốn tranh cãi với họ.

Nó không đáng, vì một Nam Kiều mà Lục Dịch Thành phải từ bỏ địa vị và của cải vốn có của mình.

Thật sự không đáng.

“Bây giờ chúng ta đi gặp Anthony trước nhé. Nó đã không ăn gì suốt hai ngày rồi.”

Giọng nói của Triệu Lẫm An trở nên dịu dàng hơn:

“Đi thăm Anthony xong, phải chắc chắn nó đã ăn thức ăn thì anh sẽ đưa em đến Lục gia một chuyến.”

“Vết thương của Lục Dịch Thành khá nặng, nhưng nhất quyết không cho bác sĩ xử lí vết thương.”

“Nếu cứ trì hoãn, e rằng vết thương sẽ bị viêm nhiễm, rất khó điều trị.”

Tôi nắm chặt lấy bàn tay, mãi về sau mới nói: “Được.”

Xe dừng lại bên ngoài bệnh viện thú cưng. Tôi mơ hồ đi theo Triệu Lẫm An xuống xe.

Anthony nhìn tôi từ xa, gâu gâu vài tiếng rồi muốn lao về phía tôi.

Tôi bước nhanh tới, quỳ xuống ôm nó.

Anthony ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng tôi. Có vẻ nó đã rất tủi thân nên liên tục trách tôi sao không đến thăm nó.

Tôi dỗ nó ăn thứ gì đó và nhìn trạng thái của nó dần hồi phục, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Trên đường đến nhà họ Lục, tôi không nói gì.

Đêm tối, đến một ngôi sao cũng không có. Rất nhanh liền có một trận mưa lớn.

Người hầu nhà họ Lục nói, Lục Dịch Thành đã phát sốt rồi, nhưng nhất định không chịu khám, mọi người cũng không có cách nào.

Tòa anh ấy ở sớm đã có chút hoang tàn.

Người hầu đang dọn hết lại đống đồ vỡ trong phòng khách.

Ông cụ nhà học Lục lên cơn đau tim nên đã nhập viện rồi.

Đại thiếu gia bị chảy máu ở trán cũng đã vào viện khâu vết thương.

Ba của Lục Dịch Thành vô cùng tức giận, còn mẹ anh thì khóc liên tục.

Lục gia thật sự rất hỗn loạn.

“Kiều Kiều, chúng ta lên thôi.”

Triệu Lẫm An nắm lấy tay của tôi.

Tôi định vùng ra nhưng anh ta lại càng nắm chặt:

“Đừng để lộ ra sơ hở, nếu không, Lục Dịch Thành sẽ không tin lời của anh.”

Trước khi vào cửa, Triệu Lẫm An còn lấy ra chiếc nhẫn kim cương hồng đeo vào ngón giữa của tôi. Sau đó ôm eo tôi đi vào căn phòng của Lục Dịch Thành.

Vết thương của anh chủ yếu là ở phần lưng nên chỉ có thể nằm sấp. Lúc nghe thấy động tĩnh, anh khó khăn mở mắt ra. Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng mờ nhạt trong mắt anh liền biến mất không chút dấu vết.

Tôi nói một cách máy móc, giống như một con robot đọc thoại.

“Lục Dịch Thành. Đừng ngu ngốc nữa. Không đáng một chút nào.”

“Triệu Lẫm An đã cầu hôn tôi rồi. Chúng tôi rất tốt.”

Tôi giơ bàn tay lên một cách cứng ngắc để anh nhìn thấy chiếc nhẫn.

“Anh đừng gây lộn với ba mẹ nữa, nghe lời bọn họ đi, bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho anh.”

“Kiều Kiều chỉ là muốn làm loạn với tôi một chút mà thôi, cậu cũng nhìn thấy rồi đó, tôi với cô ấy bây giờ vẫn rất tốt. Đừng làm loạn nữa, chăm sóc cơ thể cho tốt đi.”

Triệu Lẫm An nói xong liền gọi người hầu vào:

“Đi gọi bác sĩ đến đây, bảo họ xử lí vết thương cho tứ thiếu gia nhà mấy người.”

Người hầu rất nhanh đã đưa bác sĩ lên đến lầu.

Mà từ khi tôi và Triệu Lẫm An bước vào, Lục Dịch Thành chưa nói một câu nào cho đến khi Triệu Lẫm An nắm tay tôi đi ra ngoài.

Khi tôi sắp bước tới cửa thì đột nhiên anh lên tiếng:

“Kiều Kiều.”

Nghe vậy, bước chân của tôi khựng lại, như đinh đóng cột tại chỗ.

Nhưng tôi không dám quay đầu lại, sợ anh ấy nhìn thấy gương mặt toàn là nước mắt của tôi.

“Buổi tối tôi không thể quay về, em đã ăn cơm chưa?”

Tôi vô thức lắc đầu rồi lại vội vàng gật đầu.

“Đừng bỏ bữa tối để giảm cân, không tốt cho sức khỏe chút nào, em gầy lắm rồi.”

Anh nói một cách khó khăn, hình như lại động phải vết thương, cơn đau khiến anh thở không nổi.

Tôi rụt tay lại, sợ mình sẽ khóc lên tiếng nên chỉ có thể hốt hoảng mở cửa bước nhanh ra ngoài.

Triệu Lẫm An quay lại nhìn Lục Dịch Thành: “Cậu nên chăm sóc bản thân mình thật tốt đi, những chuyện kia không phải lo.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.