Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang bị trói trong tầng hầm tối tăm. Không khí ngột ngạt, quạt trần trên đỉnh đầu phát ra tiếng cót két. Dù vậy, tôi vẫn có thể lờ mờ thấy được một người đang ngồi ở phía trước. Từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn, hắn mặc một bộ đồ màu đen, hoà cùng bóng tối phía sau.
“Này.” Tôi lấy hết cam đảm gọi.
“Quay lại đây, để tôi nhìn mặt anh được không?” Thế mà hắn thật sự lại đi tới.
Một bước.
Hai bước.
Khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối kia, rốt cục đã dần dần lộ ra. Hắn gầy teo, gương mặt tái nhợt, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, khi hắn liếc mắt nhìn, một áp lực vô hình dâng lên trong lòng tôi. Ồ, rất là có cảm giác đó!
Dây thừng buộc chặt tay chân, có chút khó chịu, tôi điều chỉnh tư thế để thoải mái một chút. Tay chân bị trói, nhưng miệng thì không, thế là tôi không sợ ch.ết hỏi:
“Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa?”
Hắn mấp máy môi, hơi nhíu mày, chắc là không nghĩ đến tôi sẽ hỏi như vậy, nhưng cuối cùng hắn cũng chẳng nói gì. Đây là chê tôi phiền sao?
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng chậm rãi đi về phía tôi, tôi căng thẳng nhìn theo từng động tác của hắn, mồ hôi chảy ròng ròng.
Đột nhiên, hắn xắn ống tay áo lên, lộ ra bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp mắt. Tôi vô thức nuốt nước bọt.
“ch.ết tiệt, đã là lúc nào rồi mà mày vẫn còn nghĩ linh tinh thế hả?” Tôi tự kinh bỉ mình.
Sau đó, hắn cúi xuống cởi giày của tôi ra, rồi cởi cả tất của tôi ra nữa, tôi vô cùng ngạc nhiên. Trong đầu tôi đầy nghi ngờ “Hắn đang làm cái quái gì vậy?”.
Ngón tay hắn vô tình cọ qua mắt cá chân tôi khiến tôi có chút ngứa. Tôi theo bản năng co chân lại. Ngay sau đó, hắn lấy đôi tất vừa cởi ra, nhét vào trong miệng tôi. Tôi trợn tròn mắt. “Đồ thần kinh!”
Hiểu rồi, thì ra là thích kiểu này. Tôi cắn chặt đôi tất và nháy mắt với hắn. Bốn mắt nhìn nhau, hắn dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, đôi tất vừa bị nhét vào miệng lại bị hắn kéo ra, thẳng tay ném xuống đất.
Hắn rút con dao găm kề vào cổ tôi.
“Gọi điện thoại cho người nhà, năm trăm vạn, một đồng không được thiếu. Nếu không…”
Lưỡi dao găm tiến tới gần thêm một chút, có cảm giác đau ở cổ:
“Cô đừng mong nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.”
Tôi im lặng hai giây.
Đã hiểu.
“Nếu anh không thích ánh sáng, chúng ta có thể kéo rèm cửa sổ lại mà.”
Người đàn ông: “??? Giỡn mặt với tao hả?”
Con dao kia lại dí gần thêm chút nữa, chỉ cần thêm 1 chút nữa là có thể cắt đứt cổ họng tôi rồi.
Tôi hoảng sợ, không dám trêu chọc hắn nữa, thở dài khuyên nhủ: “Anh à, tốt nhất là anh thả tôi ra. Không giấu gì anh, tôi chính là Thiên Sát Cô Tinh, gặp người nào xui người đó, hàng thật giá thật. Nếu anh không muốn ch.ết, tốt nhất là thả tôi ra đi.”
Người đàn ông nhìn tôi như nhìn một con ngốc:
“Tôi là bắt cóc, không phải đang chơi cosplay với cô.”
Hắn đương nhiên là không tin tôi.
Nhưng vừa dứt lời, quạt trần trên đỉnh đầu đột nhiên tăng tốc.
Một giây, hai giây.
Quạt trần nhanh chóng rơi xuống.
Hắn ta mắng nhẹ một tiếng, vội nhào tới, đẩy cả người lẫn ghế bổ nhào xuống đất.
Tư thế này rất mập mờ.
Đôi môi đó trông mềm mại đến nỗi tôi không thể cưỡng lại mà muốn cắn một miếng.
Nhưng mà, ngay sau đó, tôi đã bị hắn nhấc lên.
Hắn kẹp ngón tay châm thuốc. “Linh nghiệm như vậy sao?”
Tôi không nói gì. Hắn bật lửa châm thuốc, ngọn lửa chợt bốc cao lên, thiêu cháy lông mày của hắn. Hắn nhíu mày chửi thề một câu!
“Cmn, khắc tôi à?”
Tôi gật đầu thở dài. “Cho nên, hãy thả tôi ra đi.”
Người đàn ông bỗng nhiên lại mừng rỡ, hắn dập tắt điếu thuốc, đặt hai tay lên vai tôi.
“Xin cô, hãy khắc ch.ết tôi đi!!!”